Trong quán KFC trên đường Nguyễn Văn Trỗi, một nhóm 4 người Tiêu Hạo ngồi một bàn trò chuyện với nhau.Cao Viễn lộ ra biểu tình hả giận nói ra.
“Đáng đời gái điếm thúi, chọc ai không chọc lại chọc đến chị dâu, quả thật muốn chết.”
Ninh Tuyết Yên tức giận đập Cao Viễn một cái.
“Bạn nói cái gì vậy?Tầm Nguyệt bạn học cũng đáng thương lắm rồi, còn nói xấu người ta nữa.”
Khương Du Du một bên không hiểu hỏi.
“Yên Yên, vì cái gì nói con nhỏ đó đáng thương.Mình thấy nó hành vi vô cùng đáng giận ấy chứ.”
Ninh Tuyết Yên nghe vậy thở một hơi dài bắt đầu kể lại.
“Mấy người không biết Tầm Nguyệt bạn học chứ mình biết rất rõ.Tầm Nguyệt bạn học từ lúc nhập học đến nay rất ít bạn bè, vì người mang chứng tự kỷ thiếu nữ nên tâm lý có chút không được bình thường.Nàng rất thường xuyên bị mấy cái bạn nữ trong lớp bắt nạt.Mà nhà nàng hoàn cảnh cũng không khá mấy, ba là thương binh nằm liệt giường không thể lao động.Mẹ bạn ấy cũng vì bất mãn gia đình mà ôm tiền tiết kiệm từ nhà nước cấp cho chạy trốn.”
Tiêu Hạo ngồi một bên lúc này cũng nói.
“Đúng như lời Yên nhi nói, Tầm Nguyệt bạn học hoàn cảnh quả thật như vậy.Nàng một nhà họ nội 3 đời đều là chiến sĩ tòng quân xuất sắc.Ông cố nàng là anh hùng Phan Đình Phùng vì bảo vệ đồng đội mà bị thương nặng, sau đó qua đời trong chiến dịch càn quét của quân địch.Ông nội nàng Phan Đình Phong thì dùng bản thân làm mồi nhử quân địch để cho quân mình thoát khỏi bị truy sát.Cha nàng Phan Đình Trường Giang vì cứu lấy đồng đội mà trở thành tàn tật suốt đời.Một nhà ba đời đều là chân anh hùng.Anh quả thật có chút hối hận khi đánh nàng.”
Ninh Tuyết Yên lộ vẻ oán trách bấm eo Tiêu Hạo một cái.
“Anh còn biết sai?Vậy sao không chịu xin lỗi người ta hả?”
Tiêu Hạo một trận lúng túng sờ sờ cái mũi.Quả thật là muốn xin lỗi nhưng không đủ dũng khí để nói à.
“Em không biết, ngài mai anh phải đi xin lỗi người ta cho em.Nếu không đánh anh thành đầu heo.”
Ninh Tuyết Yên hung dữ giơ lên quả đấm uy hiếp nói.
Tiêu Hạo cười cười gật đầu.
“Được.Ngày mai anh xin lỗi người ta thì xong ngay chứ gì?”
Khương Du Du một bên cười cười, chợt nghĩ đến cái gì lên tiếng hỏi Tiêu Hạo.
“Đúng rồi ông xã, anh nói sẽ cho bọn em kinh hỉ là cái gì đâu?”
Tiêu Hạo nghe vậy sững sờ, chợt lộ ra nụ cười thần bí.
“Bí mật, để anh dẫn hai em cùng tiểu Viễn đến chỗ đó sẽ biết.”
Một nhóm 4 người cũng rời đi KFC.Khi đến nơi, ba người nhìn thấy là chỗ mua bán bất động sản, một mặt mộng bức nhìn Tiêu Hạo.Ninh Tuyết Yên có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ông xã, anh dẫn bọn em đến đây làm gì?”
Tiêu Hạo không trả lời nàng mà ngoắc tay gọi một cái nhân viên bất động sản đến.
Nhân viên thấy một nhóm người đến là học sinh, cố ý không muốn tiếp khách, người này chạy đến nói nhỏ với một cái da mặt hơi đen nữ nhân viên.Da mặt hơi đen nữ nhân viên gật đầu, chạy đến chào lễ phép.
“Xin hỏi nhóm mấy em đến đây là làm gì?”
Tiêu Hạo trong lòng thật muốn chửi mẹ, câu này sao đi đâu cũng gặp nhân viên đối với khách hàng nói thế này đây?Hỏi cũng như mẹ nó không hỏi.
“Tất nhiên là mua đất với nhà rồi.Lấy đến cho tôi xem quyển danh sách biệt thự khu đất đi.”
Tiêu Hạo có chút không kiên nhẫn nói ra.
Đứng một bên ba người kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.
“Đến mua biệt thự, Hạo ca anh không phải là nói đùa đi?”
“Ông xã, anh lấy tiền ở đâu mà mua biệt thự.Đừng có đùa?đi về nhà thôi.”
“Ông xã, đủ tiền mua sao?em cho mượn.”
Ba người vội vàng khuyên bảo Tiêu Hạo rời khỏi chỗ này.
Tiêu Hạo khoát tay, ném cho cái ánh mắt bình tĩnh đừng nóng.
Nữ nhân viên da mặt hơi đen cũng chạy đến đưa cho Tiêu Hạo quyển sách in thông tin về mấy tòa biệt thự cao cấp cùng ưu điểm.
Tiêu Hạo đang tập trung xem sách đâu, bỗng nhiên thanh âm cãi nhau vang lên khiến Tiêu Hạo phẫn nộ.
“Hai vị mỹ nữ, đến cùng anh ước pháo một chầu sao?”
Một cái thanh niên trẻ ăn mặt phú quý ánh mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du lộ vẻ mặt dâm đãng nói.
Khương Du Du khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng phun ra một chữ.
“Cút.”
“Ai da, làm gì mà mặt lạnh như băng vậy nè.Ngày còn dài, chúng ta từ từ ngồi đàm luận nhân sinh cũng được mà.”
Thanh niên trẻ vẫn không hết kiên nhẫn dây dưa tiếp tục.
“Không cút tao móc mắt mày ra.”
Ninh Tuyết Yên đứng một bên cũng lộ ra gương mặt lạnh lẽo mở miệng.
“Ai u, không ngờ vẫn là một cái tiểu liệt mã đâu.Bất quá anh thích, như thế mới có chinh phục dục vọng.”
Cao Viễn không nhịn được cả giận tiến đến mắng.
“Mày là thằng nào mà dám đánh hai chị dâu của tao chủ ý, con mẹ nó muốn chết à?”
Thanh niên trẻ bị mắng, có chút bực mình quát.
“Mày là thằng nào?dám xen vào chuyện của ông.Muốn chết.”
Thanh niên trẻ vung quyền về phía Cao Viễn, bỗng nhiên quyền đầu thanh niên đột nhiên bị một bàn tay chụp lấy.Tiêu Hạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thanh niên trẻ.
“Cút, nếu không chết.”
Dám thả dâm uế ngôn ngữ cùng đánh nữ nhân Hạo ca chủ ý, đây là muốn chết.Hạo ca tức giận quả thật còn muốn sợ hãi chính mình.
Thanh niên trẻ tay bị chụp, vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng vô dụng.Thanh niên trẻ nhìn chằm chằm Tiêu Hạo cả giận mắng.
“Mày lại là thằng nào?thả tao ra.Mày có biết tao là ai không?”
Tiêu Hạo thả tay ra, vung lên quyền đầu đấm vào má phải của thanh niên trẻ.Thanh niên trẻ bị đánh cho văng mấy cái răng chảy máu mỏ.Cũng may Hạo ca không dùng lực lượng Luyện Khí tầng 11, nếu không đến đầu mày ca cũng oanh cho thành cặn.
Thanh niên trẻ bị đánh cho chảy máu mỏ, sắc mặt tái nhợt, oán độc nhìn Tiêu Hạo.
“Mày giỏi, giỏi lắm.Có gan thì ở đây chờ, tao không gọi người chơi chết mày thì tên tao viết ngược lại.”
Tiêu Hạo sắc mặt cổ quái nhìn thanh niên trẻ.
“Mày tên viết ngược lại thì liên quan gì đến tao?”
Thanh niên trẻ nghe
vậy, tức giận muốn phun máu.
“Chờ đó cho tao, tao sẽ trở lại.”
Để lại câu nói, thanh niên trẻ lấy tay bụm lấy mỏ sưng vù chảy máu, xám xịt rời đi.
Đám nhân viên bất động sản bị biến cố cho phản ứng không kịp, âm thầm lắc đầu.Chọc người nào không chọc lại chọc Vương Cấu Lực, lần này thì xong đời.
Tiêu Hạo cũng lười nhác để ý, một thằng trẻ trâu háo sắc mà thôi.Gọi đến bao nhiêu người anh cũng tiếp.Cứ vậy mà tiếp tục xem trong sách mấy tòa biệt thự.Khi nhìn thấy một ngôi biệt thự theo phong cách cổ văn hóa Sa Huỳnh, Tiêu Hạo ánh mắt sáng lên như tìm thấy bảo bối, đưa sách qua cho Ninh Tuyết Yên nhóm 3 người xem.
“Hai cô vợ nhỏ, xem cái này biệt thự thế nào đây?”
Hai nữ thì ở đâu cũng không là vấn đề, chỉ cần bên cạnh Tiêu Hạo là có thể.Tiểu đệ Cao Viễn thì giơ lên ngón tay cái.
“Hạo ca ánh mắt thật độc.Cái này biệt thự cổ mang phong cách văn hóa Sa Huỳnh, rất có phong thái của người đại tài phú quý.”
Tiêu Hạo đập Cao Viễn bả vai cười mắng.
“Mày bớt có nịnh Hạo ca.Đi, cũng chọn một cái đi, Hạo ca bao hết.”
Cao Viễn sắc mặt cổ quái nhìn Tiêu Hạo.
“Hạo ca, đùa có thể đừng làm vẻ mặt như thật thế chứ.Nhìn cũng đủ rồi, hay là về thôi.”
Tiêu Hạo nghe vậy có chút không vui.
“Mày là thằng em tao, tao nói mua là sẽ mua.Không tin phải không?Xem đi.”
Tiêu Hạo mở lên tin nhắn Paypal giao dịch cho Cao Viễn xem.Cao Viễn tiếp điện thoại nhìn lấy tin nhắn, khi thấy trong tin nhắn một dãy số dài, Cao Viễn dụi dụi mắt, đột nhiên hét lên.
“Trời ơi 1, 2, 3,...8 số 0, còn là euro.Hạo ca anh đây là phú hào ẩn mình trong trường học sao?”
Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du cũng nhìn thấy số tiền là 1 ức euro, có chút kích động nhìn Tiêu Hạo chờ mong câu trả lời.
Tiêu Hạo gật đầu lộ vẻ đắc ý nói ra.
“Anh mày không chỉ có chừng này tiền.1 ức euro với anh không là cái gì.”
Cao Viễn nghe vậy bĩu môi một cái.Chủ tịch satra group của S quốc cũng liệt vào danh sách doanh nhân phú hào bảng Forbes tạp chí, mà tài sản cũng chỉ đến như vậy.
Tiêu Hạo thấy ba người biểu tình lộ vẻ không tin, có chút bất đắc dĩ.Sao lời nói thật lại không tin đâu.Ca hiện tại đang còn 19 ức từ ngân hàng Thụy Sĩ chờ rút về thẻ đây.
Một hồi, Tiêu Hạo ngoắc tay đưa tạp chí cho da mặt hơi đen nữ nhân viên.Nhìn xem nàng thẻ nhân viên tên, cũng khả ái đó chứ, có điều da mặt hơi đen chút thôi.Nữ nhân viên này tên là Hà Mễ Mễ, chắc là người Hoa Hạ.
“Tôi muốn mua căn này biệt thự phong cách kiểu văn hóa Sa Huỳnh này, còn có một căn phong cách kiến trúc dạng châu u này nữa.”
Hà Mễ Mễ nghe thấy Tiêu Hạo muốn mua một lúc 2 căn biệt thự, trong đó còn có căn đắt nhất ở đây, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Cậu quả thật xác định muốn mua 2 căn biệt thự?2 căn này giá cả rất đắt.Một căn trong đó là căn đắt nhất ở đây?”
“Báo giá đi, bao nhiêu tôi cũng mua được?”
“Xác định?”
“Vâng.”
Hà Mễ Mễ do dự một chút vẫn báo ra giá tiền, hy vọng Tiêu Hạo biết khó mà lui, không nói đùa nữa.
“Căn biệt thự văn hóa Sa Huỳnh giá 60 tỷ kim tệ, căn phong cách Châu u giá 40 tỷ kim tệ.”
Tiêu Hạo nghe vậy cười nhạt.Cứ tưởng là nhiều lắm, cộng lại chỉ tốn nửa ức euro mua 2 căn biệt thự.Quá rẻ cho 2 căn biệt thự cao cấp này.Tiền tệ euro quy đổi tỉ lệ 1:2000 đối kim tệ nên 2 căn biệt thự mới có tổng cộng giá là nửa ức euro.
“Được rồi, tôi quyết định mua hết 2 căn.”
Hà Mễ Mễ nghe vậy, có chút không xác định hỏi lại.
“Quả thật mua hết.”
Tiêu Hạo gật đầu.Hà Mễ Mễ hỏi tiếp.
“Xin hỏi muốn thanh toán tiền cọc qua thẻ hay là tiến hành thanh toán một lần.”
Tiêu Hạo không chút do dự ném ra Paypal thẻ ngân hàng điện tử.
“Thanh toán một lần đi cho khỏe, quét thẻ đi.”
Hà Mễ Mễ kích động tiếp nhận trên tay thẻ có chút run, biết lần này trúng lớn, thần sắc vui mừng chạy đi quét thẻ.
Mấy cái nhân viên khác thấy vậy lộ vẻ khinh thường, thằng này thật biết giả bộ, tiếp tục giả vờ đi.Mày với con nhỏ Hà Mễ Mễ đúng là biết diễn xuất tuồng hí.