Bàn Thạch Chi Tâm
- ---------------------
Bàn Thạch Chi Tâm!
Thứ mà biết bao Tu Sĩ tha thiết mơ ước.
Đây không phải điều mà tu vi cao có thể ngộ.
Đều phải xem cơ duyên.
Khôn mặt Ly Miêu trầm xuống.
- Ngươi có Bàn Thạch Chi Tâm.
- Có chứ
Diệp Hạo cười đáp.
- Nếu không có chẳng phải bị ngươi lừa rồi sao?
- Thật đúng là có.
Nghe vậy Ly Miêu nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy sát ý.
Không có ai không thèm để ý thân phận của mình cả.
Cho dù Ly Miêu là Sát Thủ cũng như thế.
Sở dĩ nàng không thèm để ý thân phận mà ra tay với Diệp Hạo chỉ vì biểu hiện của Diệp Hạo quá kinh diễm.
Thế nhưng không ai nghĩ Diệp Hạo lại không chết.
Càng làm cho Ly Miêu không thể tiếp nhận là Diệp Hạo lại nắm giữ Bàn Thạch Chi Tâm.
Bất quá Ly Miêu lại cảm thấy may mắn.
Tiểu tử này tiềm lực to lớn nhưng chưa trưởng thành, dù làm cách nào cũng phải bóp chết từ trong trứng nước.
Hoàng Phủ Kiếm cũng như rơi vào trongộng nhìn Diệp Hạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu tử ngươi lúc nào tu luyện ra Bàn Thạch Chi Tâm?
- Đệ Nhất Chiến Khu chứ khi nào nữa.
- Cái này - -.
Hoàng Phủ Kiếm thực sự không biết nói gì.
Lúc trước Diệp Hạo nói muốn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, nhưng lúc ấy ông ta cảm thấy điều này căn bản không có khả năng.
Diệp Hạo làm sao có thể tu luyện ra Bàn Thạch Chi Tâm đây?
Dù Hoàng Phủ Kiếm cũng không có tu luyện được.
Diệp Hạo mới có tu vi Thiên Tiên Cảnh làm sao mà tu thành chứ?
Không đạo lý, không lý do, không thể nào a.
Thế nhưng không ai có thể nghĩ được Diệp Hạo đã chứng minh một thứ không tưởng thành sự thật.
Lầm to rồi!
Địch Phượng nhìn Diệp Hạo mà tâm thần chập chờn.
Thân là Cửu Đại Chân Truyền Đệ Tử Địch Phượng biết rõ dù mấy vị có tu vi cao nhất kia cũng không có tu luyện được Bàn Thạch Chi Tâm.
Dù người được xưng kinh diễm nhất Sở Kiều Kiều cũng không được.
Báo thù?
Kết thù oán cùng với một kẻ có tiền đồ vô hạn thì rõ ràng là tự tìm cái chết.
- Tiểu tử, ngươi có hứng thú đến Liệt Hỏa Tông của ta hay không?
Lúc này Chu Đường nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Hạo liếc mắt.
Phản bội Tông Môn để toàn bộ Tiên Vực cười nhạo à.
- Chỉ cần ngươi gia nhập Liệt Hỏa Tông ta, vị trí Thiếu Tông Chủ sẽ là của ngươi.
Chu Đường cười nói ra.
- Bây giờ có hứng thú hay chưa?
- Hôm nay mọi người đến đám phán nha!
Diệp Hạo nhún vai một cái nói.
- Ta cảm thấy các ngươi vẫn nên bàn chính sự đi thì hơn.
- Đáng tiếc!
Chu Đường thấy Diệp Hạo không đáp ứng thì hơi lắc đầu.
Đáng tiếc cái gì?
Chu Đường biết rõ.
Nếu Diệp Hạo không đáp ứng, hắn cũng không cần thiết phải sống nữa.
Đợi chút nữa chỉ cần giết Hoàng Phủ Kiếm thì Đệ Tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện bao gồm cả Diệp Hạo, không ai chạy được.
Mà lúc này trong tai Diệp Hạo vang lên một đạo thanh âm.
- Tình hình không ổn.
Tâm thần Diệp Hạo khẽ động hỏi.
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Ta phát hiện có một tên Tiên Chủ Cảnh đang núp trong bóng tối.
Thôn Thiên Mãng đang chữa thương trong Tiên Cung trầm giọng nói.
- Tên Tiên Chủ kia có tu vi Ngũ Chuyển.
- Không tốt.
Diệp Hạo biến sắc.
Hoàng Phủ Kiếm chỉ có tu vi Tứ Chuyển.
Mà vị kia lại lại có tu vi Tiên Chủ Ngũ Chuyển.
Dù Hoàng Phủ Kiếm có chiến lực cực mạnh, có thể đánh bại vị Tiên Chủ núp trongng tối kia, thì cũng phải trả giá lớn.
Ly Miêu và Chu Đường ở đây cũng không phải chỉ đứng nhìn chơi không.
- Bên người tên kia còn có ba vị Tiên Chủ, nhưng ba tên đó tu vi không cao, nhưng rất tinh thông Ám Sát.
Thôn Thiên Mãng nói tiếp.
- Nếu vậy Thập Bát Lâu cùng Liệt Hỏa Tông không phải vì đàm phán mà đến rồi.
Diệp Hạo nghe được như thế thì làm sao không hiểu.
Hơi trầm ngâm một lúc Diệp Hạo nói.
- Hiện tại ngươi có bao nhiêu chiến lực.
- Khoảng thời gian Khốn Tiên Đằng trói buộc đã áp chế tu vi của ta, hiện tại cho dù Nhị Chuyển Tiên Chủ ta cũng không đánh lại.
Thôn Thiên Mãng cười khổ nói.
Diệp Hạo biết Thôn Thiên Mãng đang nói thật.
Bởi vì Thôn Thiên Mãng đã từng tuyên thệ thuần phục.
Nếu nói dối sẽ gặp phải Thiên Đạo trừng trị.
- Bao lâu thì ngươi có thể khôi phục đỉnh phong.
Diệp Hạo hỏi.
- Dù ngươi cung cấp cho ta rất nhiều tài nguyên đi nữa thì không đến 1 năm thì không thể.
Thôn Thiên Mãng trầm giọng nói.
- 1 năm sao?
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nhìn về Bạch Thược đang đứng cạnh.
- Bạch Thược.
- Hả, thế nào?
Bạch Thược nhìn về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo lại chủ động dắt tay Bạch Thược.
Khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ lên.
Khóe miệng Hoàng Phủ Kiếm rút một cái.
Mẹ nó.
Tán gái cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ?
Bạch Thược đang nghĩ có nên rút tay ra hay không thì sau một khắc nàng liền lộ vẻ chấn kinh.
Bởi