Đột Phá Tâm Cảnh
- ---------------------
Vấn Tâm Cốc!
Đây là một đường Đại Đạo bằng phẳng.
Có hơn ngàn tu sĩ hành tẩu hoặc ngồi khoanh chân tu luyện tại chỗ
Đi trên đại đạo, Diệp Hạo cảm thấy một trận thanh phong thổi đến Đạo Tâm, hắn biết đây là rèn luyện tâm thần.
Bởi vì hắn đã ngưng tụ ra Bàn Thạch Chi Tâm, nên trùng kích tâm thần như thế không có tác dụng với hắn.
Đại Đạo có hết thảy 500 mét, Bạch Thược đi được ba trăm mét thì ngừng lại.
- Ta không thể đi được nữa.
Bạch Thược cười khổ, nàng một mực cố gắng kiên trì, nhưng có một số việc không phải cứ kiên trì sẽ có kết quả.
Kỳ thật, Bạch Thược đi được khoảng cách không ngắn, cự ly này đã là cực hạn tu sĩ Thiên Tiên cảnh có thể chịu được.
- Vậy tỷ tu luyện ở đây đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
Hắn nhấc chân đi về phía trước, đột nhiên có một đạo âm thanh gọi hắn.
- Không thể đi tiếp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hạo nhìn lại nơi phát ra âm thanh, không khỏi giật mình
- Bạch Lộ, sao ngươi lại ở đây?
Diệp Hạo kinh ngạc, lúc hắn mới đến Phi Lai Phong, Bạch Lộ chỉ có tu vi Thiên Tiên trung kỳ. Nhưng hiện tại mới qua bao lâu, Bạch Lộ đã đột phá đến Thiên Tiên Đỉnh Phong rồi.
Diệp Hạo rất rõ ràng đệ tử nội môn như Bạch Lộ không có năng lực mua Thiên Cực Đan. Cho dù Bạch Lộ mua được Thiên Cực Đan, cũng không thể đột phá đến Thiên Tiên Đỉnh Phong, càng không cần phải nói bây giờ nàng đã đạt đến cực hạn.
- Ta có một chút cơ duyên, may mắn đột phá.
Bạch Lộ nói câu này, ánh mắt có chút trốn tránh.
Diệp Hạo không hiểu tại sao Bạch Lộ trốn tránh, bất quá hắn vẫn nhẹ giọng nói ra.
- Có chuyện gì, cô có thể đến tìm ta.
Bạch Lộ giật mình, nàng không ngờ Diệp Hạo lại nói lời này. Dù sao giữa bọn họ cũng không có bao nhiêu giao tình.
Diệp Hạo không nói nữa, nhấc chân hướng về phía trước.
- Không thể.
Bạch Lộ khiếp sợ nhìn Diệp Hạo không ngừng đi về phía trước.
300 mét là cực hạn Thiên Tiên cảnh, cho dù đệ tử chân truyền Thiên Tiên cảnh cũng không có mấy người đủ tư cách vượt qua khoảng cách này.
Nhưng Diệp Hạo hết lần này tới lần khác trở thành một trường hợp đặc biệt.
20 mét!
30 mét!
40 mét!
Lúc này, người chú ý đến Diệp Hạo đã không còn một mình Bạch Lộ nữa, cho dù tu sĩ hơn ba trăm mét cũng phải quay qua nhìn hắn.
Diệp Hạo đi đến 360 mét mới ngừng lại.
- Đã lâu không gặp.
Địch Phượng phức tạp nhìn Diệp Hạo
- Đã lâu không gặp.
Từ khi Diệp Hạo ngưng tụ ra Bàn Thạch Chi Tâm, Địch Phượng đã không còn tâm tư giao phong với hắn nữa.
Nếu không có bất ngờ xảy ra, người này sẽ đi được rất xa trong tương lai, mình đắc tội hắn chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu chào Địch Phượng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, Diệp Hạo đi qua 400 mét.
- 400 mét.
- Gia hỏa này có Đạo Tâm khủng bố như vậy?
- Phạm vi này đã đến lĩnh vực của Kim Tiên nha!
Toàn bộ tu sĩ kinh hô, đồng thời một đạo thân ảnh phong hoa tuyệt đại không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.
Thân ảnh mặc ngũ thải hà y, chân mang giày tô điểm tường vân, lông mày, miệng, mắt, phủ mị tự nhiên, không có tì vết.
Nữ tử dạng này chính là vưu vật trời sinh.
Diệp Hạo nhìn thấy nữ tử, trong đầu không khỏi toát ra một cái tên.
- Sở Kiều Kiều.
- Ngươi là ai?
Nữ tử hỏi lại câu này, cũng chính là thừa nhận thân phận.
- Diệp Hạo.
- Không quen biết.
- Rất nhanh, cô sẽ ghi cái tên này vào trong lòng.
Diệp Hạo hướng về Sở Kiều Kiều cười ngạo nghễ, tiếp tục hướng về chỗ nàng đi đến.
Sở Kiều Kiều đang đứng tại vị trí 460 mét, điều này cực kỳ khó tin, phải biết nàng chỉ có tu vi Ngọc Tiên Lục Chuyển.
Ngọc Tiên Lục Chuyển thì có Kim Tiên Đạo Tâm.
Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Hạo, nàng muốn biết Diệp Hạo có thể vượt qua nàng hay không.
410 mét!
420 mét!
430 mét!
Cuối cùng, Diệp Hạo cũng ngừng lại, dù hắn nắm giữ Bàn Thạch Chi Tâm nhưng cũng đã đến cực hạn.
- Tên ngươi, ta sẽ nhớ kỹ!
Sở Kiều Kiều lấy một loại ngữ khí trịnh trọng nói ra.
Sở dĩ nàng nói như vậy bởi vì bên trong cửu đại đệ tử chân truyền, tương lai không ai có thể kề vai cùng nàng, kể cả đệ nhất Kim Tiên nhị thập tứ