Ta muốn rời đi
- ---------------------
Chấp Pháp Đường!
Ngay hôm nay, thời điểm thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện tại cửa ra vào Chấp Pháp Đường, toàn bộ Đông Tiên Điện đều vì đó chấn động.
Bởi vì bên người Diệp Hạo có một thanh niên bị chặt hai đầu gối nhìn qua như một con chó chết.
Nếu thanh niên là kẻ khác cũng sẽ không gây nên chấn động lớn như vậy.
Ai bảo vị này là một trong Cửu Đại Chân Truyền đệ tử bài danh thứ ba - Tiểu Thương Vương đây?
Chu Vô Địch!
Trên thực tế, đường đi của Chu Vô Địch đến nay vẫn vô địch đồng giai.
Tông Môn rất nhiều Tu Sĩ đều nói tương lai Chu Vô Địch có khả năng rất lớn cùng kề vai với Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương là ai?
Đệ nhất thiên tài Đông Tiên Điện - đệ nhất trong Cửu Đại Đệ Tử Chân Truyền!
Thế nhưng hiện tại tình huống như thế nào?
Không qua bao lâu, Lưu Cảnh Phong đã xuất hiện.
Hắn nhìn thoáng qua Chu Vô Địch đang quỳ trước mặt, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
- Lưu Trưởng Lão, hôm nay ta đến đây để hỏi, Chân Truyền Đệ Tử có thể cưỡng ép Nội Môn Đệ Tử phát sinh quan hệ không?
Diệp Hạo nhìn Lưu Cảnh Phong, gằng từng chữ từng chữ hỏi.
- Cái gì?
- Chẳng lẽ Chu Vô Địch chà đạp nữ đệ tử Nội Môn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chu Vô Địch những năm qua chà đạp không có 100 cũng đến 80 đó, biết không?
"- Tại sao ta không biết?
- Cao tầng Tông Môn không ai không biết chuyện này cả.
- Ủa, dù cao tầng Tông Môn biết rõ, tại sao còn mặc cho Chu Vô Địch làm ẩu?
- Phụ thân Chu Vô Địch là nghĩa huynh Tông Chủ đó.
- Còn có tầng quan hệ này?
- Càng thêm trọng yếu là phụ thân Chu Vô Địch là một cường giả Tiên Chủ cảnh, nghe nói luận tu vi cho dù Tông Chủ cũng không phải đối thủ của hắn đó.
- Nếu vậy thì Diệp Hạo gây họa rồi.
- Người nào nói không phải đây?
Tiếng Tu Sĩ bốn phía tiếng thảo luận truyền vào tai Diệp Hạo.
Hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn không nghĩ đến còn có bậc này quan hệ.
- Đã nghe chưa?
Chu Vô Địch lau sạch máu tươi trên mặt một cái, âm trầm mà nhìn xem Diệp Hạo.
- Ngươi đã gây họa rồi.
Ba!
Một bàn tay của Diệp Hạo hung hăng đánh vào mặt Chu Vô Địch.
Chu Vô Địch mộng bức.
Hắn không hiểu tại sao đến giờ mà Diệp Hạo còn dám đánh chính mình?
Chẳng lẽ hắn không có mảy may lo lắng gì sao?
- Ngươi dám đánh ta?
Chu Vô Địch căm tức nhìn Diệp Hạo quát.
Mà thời điểm Diệp Hạo chuẩn bị đánh thêm, Hoàng Phủ Kiếm chạy đến.
- Diệp Hạo, chậm đã.
Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Phủ Kiếm.
Diệp Hạo thấy trên mặt Hoàng Phủ Kiếm xuất hiện vẻ khó nói.
- Tông Chủ, ngươi muốn bao che hắn?
Diệp Hạo lạnh lùng hỏi.
- Chuyện này ngươi giao cho ta xử lý, ta sẽ cho ngươi giao phó hài lòng nhất.
Hoàng Phủ Kiếm hơi trầm ngâm rồi lên tiếng.
Cái gì?
Toàn bộ đệ tử toàn trường đều kinh trụ.
Tông Chủ muốn cho Diệp Hạo một giao phó?
Thân phận địa vị Tông Chủ cỡ nào, vì sao muốn cho Diệp Hạo một cái giao phó chứ?
- Ta không biết ngài sẽ cho ta giao phó gì? Nhưng ta hôm nay đến đây không phải vì bản thân, mà vì hơn trăm thiếu nữ bị hắn lấy mất Nguyên Âm kìa.
Diệp Hạo cất cao giọng quát lớn,
- Các nàng biết bao đau khổ?
- Diệp Hạo…
Hoàng Phủ Kiếm không ngờ Diệp Hạo không cho bản thân ông một chút mặt mũi đều.
- Trừng ác dương thiện vốn là nghĩa vụ của Tu Sĩ, ta nếu không thấy thì thôi, nhưng giờ ta ta đã thấy được, vô luận như thế nào ta cũng muốn quản.
Diệp Hạo nói xong câu này, chỉ Chu Vô Địch nói,
- Tông Chủ, ta muốn biết ngươi chuẩn bị trừng phạt hắn như thế nào?
- Diệp Hạo, im miệng.
Lúc này, trong mắt Vấn Xuân đứng bên người Hoàng Phủ Kiếm chứa vẻ cảnh cáo quát.
Vấn Xuân như thế nào không hiểu nội tâm Hoàng Phủ Kiếm lựa chọn ra sao chứ.
Bởi vậy Vấn Xuân không nghĩ Diệp Hạo dám bức bách Hoàng Phủ Kiếm.
Vượt quá đoán trước của toàn trường Diệp Hạo không khỏi cười ha hả.
Tiếp đó xoay người rời đi.
- Diệp Hạo.
Tâm thần Hoàng Phủ Kiếm run lên.
Diệp Hạo cũng không quay đầu lại mà đi về đến tiểu viện của Bạch Lộ.
- Xin lỗi.
Diệp Hạo nhìn Bạch Lộ một hồi, nói.
- Ngươi không cần xin lỗi ta đâu.
Bạch Lộ thất hồn lạc phách đáp.
- Ta chuẩn bị rời khỏi Đông Tiên Điện, ngươi muốn theo ta không?
- Cái gì?
- Đông Tiên Điện khiến cho ta quá thất vọng, Tông Môn dạng này không ở cũng được.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Không thể.
Bạch Lộ biến sắc nói,
- Diệp Hạo, ngươi không thể vì ta mà từ bỏ tiền đồ sáng rực phía trước của mình.
- Ta đã quyết định đi rồi.
Diệp Hạo kiên định mở lời,
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn theo ta cùng đi không?
Trong mắt Bạch Lộ lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó rất nhanh nhẹ gật đầu đáp ứng.
- Ta nguyện ý.
- Ngươi chỉnh lý ngươi một