Hứa Kiếm Nhất mời
- Có tư cách hay không cứ so tài là biết.
Hoàng Hoàng Nhi cười lạnh nói.
32 chuyển cùng 31 chuyển tuyệt đối không đơn giản chỉ kém một cảnh giới, thế nhưng chênh lệch ở giữa sẽ vượt qua sức tưởng tượng của ngươi.
Hoàng Hoàng Nhi không cảm thấy Văn Trúc 31 chuyển sẽ uy hiếp được mình.
Một kiếm!
Hai ngón tay Hoàng Hoàng Nhi xuất hiện kiếm quang đồng thời chém về phía Văn Trúc.
Đồng dạng cũng không hề vận dụng bất luận thần thông gì.
Trong mắt Văn Trúc lộ vẻ phẫn nộ.
Khinh miệt!
Hoàng Hoàng Nhi đây là khinh miệt bản thân a!
Hoàng Hoàng Nhi vận dụng chỉ là quang kiếm, như vậy bản thân làm sao có thể dùng Trúc Kiếm đây.
Chỉ là đợi đến quang kiếm Văn Trúc đụng vào quang kiếm của Hoàng Hoàng Nhi, từ bên trên quang kiếm của Hoàng Hoàng Nhi Văn Trúc cảm thấy một lực vô cùng mạnh mẽ.
Bịch một tiếng thân thể Văn Trúc bị đánh xa.
- Cái gì?
- Văn Trúc chỉ một kích đa bị đụng bay?
- 32 chuyển! Hoàng Hoàng Nhi nhất định là 32 chuyển! Nếu không phải 32 chuyển thì làm sao có thể đụng bay Văn Trúc được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không ngờ Đông Vực dĩ nhiên xuất hiện cao thủ 32 chuyển.
- Chẳng lẽ Diệp Hạo không phải 32 chuyển sao?
- Hiện tại cái này còn chưa thể xác định, trước đó Diệp Hạo đã giết Kim Hạo dựa vào bổn nguyên kiếm ý, nào giống Hoàng Hoàng Nhi nhẹ nhàng như vậy mà bức lui Văn Trúc?
Ngay tại lúc những tu sĩ thảo luận Văn Trúc ở giữa không trung ngừng lại thân hình sau đó rút Trúc Kiếm từ phía sau.
Chuôi Trúc Kiếm rút ra thiên địa ngay lập tức đều dao động, tiếp lấy từng hơi nước tập hợp hóa thành từng dòng nhỏ, ngắn ngủi mấy hơi thở liền hóa thành một đầu trường hà.
- Đây là Định Thủy Thần Trúc.
- Định Thủy Thần Trúc có thể nói là hiếm thấy trên đời a, không nghĩ đến Văn Trúc dĩ nhiên chiếm được một đoạn, hơn nữa còn đem nó luyện chế thành mộc kiếm.
- Đại cơ duyên a.
- Có Định Thủy Thần Trúc chiến lược sẽ tăng lên vô cùng lớn.
Hoàng Hoàng Nhi nghe tu sĩ giữa sân thảo luận khẽ mỉm cười nói.
- Định Thủy Thần Trúc, ta muốn.
- Muốn Định Thủy Thần Trúc của ta? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.
Văn Trúc nói đến đây Mộc Kiếm trong tay xuyên qua dòng sông bên trên lôi đài bị định trụ, tiếp theo là những hơi nước bên trên lôi đài.
Hoàng Hoàng Nhi bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn khó có thể nói ra được.
Bởi vì Hoàng Hoàng Nhi phát hiện huyết dịch bản thân dĩ nhiên cũng bị định trụ.
- Phá cho ta.
Ý thức được huyết dịch cũng bị định trụ Hoàng Hoàng Nhi bộc phát toàn bộ thực lực 32 chuyển, tiếp lấy huyết khí rộng lớn phóng lên cao, huyết dịch thể nội bị đình trụ trong nháy mắt được giải khai.
Từng đạo thần hoàn tuyệt mĩ sáng chói vô cùng lóa mắt.
Bàn tay Hoàng Hoàng Nhi nắm vào một chuôi chiến kiếm hung hăng chém tới thân thể Văn Trúc.
Định Thủy Thần Trúc trong tay Văn Trúc đột nhiên toát ra hàng vạn quang trạch, hàng vạn quang trạch hóa thành một đầu bình chướng cản trở trước mặt Văn Trúc, nhưng đối mặt một kích kinh thiên động địa của Hoàng Hoàng Nhi vẫn không có tác dụng.
Một kiếm này dễ dàng xé rách bình chướng to lớn.
Mắt thấy muốn xuyên qua bản thân Văn Trúc vội vàng hô.
- Ta nhận thua.
Sau một khắc sứ giả Tiên Đình liền phất tay, một kiếm Hoàng Hoàng Nhi tan thành mây khói.
Trong mắt Hoàng Hoàng Nhi tỏ ra tiếc nuối.
- Không có việc gì, gia hỏa này còn phải gặp ta a.
Lúc này Diệp Hạo cười nói ra.
Sắc mặt Văn Trúc trầm xuống.
Bất quá hắn không thể nói ra lời phản bác nào.
Văn Trúc biết rõ bản thân không phải là đối thủ Diệp Hạo.
Dựa theo cá tính Diệp Hạo chỉ cần hắn tìm đúng cơ hội khẳng định sẽ làm bản thân.
Chẳng lẽ bản thân mới đi lên liền nhận thua.
Như vậy cũng quá mất mặt a.
Ngay lúc Văn Trúc đang xoắn xuýt lượt tranh tài của sáu tu sĩ còn lại cũng kết thúc, cuối cùng lấy được 1 tích phân là Thiên Diễm, Bách Hoa Tiên Tử cùng Vô Danh.
Diệp Hạo liếc Vô Danh một cái.
Vô Danh chiến đấu Diệp Hạo cũng nhìn.
Vô Danh ẩn giấu thực lực bản thân, về phần ẩn tàng bao nhiêu thì không biết.
- Cái người gọi là Vô Danh rất khủng bố.
Hứa Kiếm Nhất đi đến bên người Diệp Hạo cảnh cáo nói.
- Thế nào?
- Đừng nhìn ta cùng Vô Danh chiến đấu trên trăm chiêu, hắn thể vẫn luôn nắm giữ tiết tấu trận đấu.
Hứa Kiếm Nhất trầm giọng nói.
- Ta có cảm giác gia hỏa này chỉ cần một kiếm, là có thể làm ta trọng thương.
- Rất nhanh sẽ biết.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Ngươi còn cười?
Hứa Kiếm Nhất kinh ngạc nói.
- Đồng giai ta không sợ bất luận kẻ nào.
- Lờn này nghe tranh bức a.
- Vẫn không nên một mực cúi thấp a.
Nghe Diệp Hạo nó thế Hứa Kiếm Nhất chần chờ một chút vẫn nói ra.
-