"Jolie!" y nói đã gọi hệ thống nhưng ai ngờ được tên vô lại của hệ thống lại yêu cầu y biến nó thành vô hình nếu không nó sẽ không làm đổ đậu.
Sau mười phút thương lượng, Ôn Tần Khê nhượng bộ yêu cầu Hắc Bảo trả lại thiết lập mặc định của hệ thống.
"Này, cậu đã cởi váy rồi nói chuyện đi.”
"Trời ơi, thư giãn đi.
Tôi sẽ nói cho ngài biết nhưng bé yêu đây có cảm thấy tuyệt vời khi được tàng hình trở lại không.
Cậu không thể biết tôi đang ở đâu.
Tôi ở đây hay...tôi ở đây? Ha!" hệ thống ăn mừng sự phục hồi tự do của nó cho biết.
Ôn Tần Khê phớt lờ hành động ngu xuẩn của nó, ánh mắt lạnh thấu xương, không hiểu sao lại nhìn vào hệ thống vô hình.
Cô bối rối hỏi: "Ngài có nhìn thấy tôi không?...!Đừng bận tâm, tôi sẽ nói cho ngài biết những gì tôi biết cho đến khi Hạ Bạch thương hại tôi."
Hệ thống không lưu lại khuôn mặt nào của Ôn Tần Khê, kể lại từng chi tiết nhỏ nhất, ngay cả việc Ôn Tần Khê trơ trẽn móc chân vào eo Nguyên soái cầu xin được bế.
Về những gì đã xảy ra trong cung, nó không biết vì các vị thần lập trình đã thương hại hệ thống ngổ ngáo đã cho phép nó có lối đi an toàn để chạy trốn và vẫn giữ được một linh hồn trong sáng.
"Hahaha....cô đang đùa giỡn với tôi phải không? Được rồi, tôi hiểu rồi.
Thế là tôi biến cô thành một cô bé cute và cô nói xấu danh tiếng của tôi.
Đặt chân tôi lên đùi ai cơ chứ? Ha! Tôi.....không bao giờ, tôi từ chối.
Quấn chân tôi lên người anh ta á.....psst làm như tôi có thể tin được vậy?" y tự tin nói không tin một lời nào.
"Ngài thấy đấy, tôi biết điều này sẽ xảy ra nhưng ngài biết không? Lần này tôi đã ghi lại mọi thứ.
Ngài có muốn xem không?" cho biết hệ thống đã sẵn sàng cho khoảnh khắc tát vào mặt ông chủ huyền thoại.
***
Khuôn mặt của Ôn Tần Khê chuyển từ cau mày đơn thuần sang mở to mắt trước khi chuyển sang vẻ mặt ủ rũ với sự xấu hổ tột độ.
Khuôn mặt y đổi màu nhanh hơn một con tắc kè hoa trên nền cầu vồng.
Từ tẩy lông đến quấn chân quanh eo Khước Nhiên Triết, y đều nhìn thấy hết.
Thấy mình làm bộ như vậy, Ôn Tần Khê xấu hổ đến mức muốn bỏ cuộc, bắt đầu lại thế giới, nhưng tất nhiên, y không thể làm như vậy.
Y vô cùng muốn biết mình đã làm gì trong phòng sau khi hệ thống ngừng ghi.
"AAAAAAAAHHHHHHH! Jolie cái quái gì vậy! Làm sao tôi có thể hành động này? Đây không phải là tôi? Tôi không nhảy vào người khác và hành động tán tỉnh vậy.
Chết tiệt!" Y nói rồi đập đầu vào bàn.
"Haha, ngài không phải nhảy vào người mà là nhảy vào tổng giám đốc của chúng ta......!haha.
Chúc mừng lão đại, ngài lần thứ hai đã thu hút được sự chú ý của Khước Nhiên Triết," hệ thống tạo pháo hoa điện tử cho cặp đôi mới lên tiếng.
Ôn Tần Khê trong lòng hoảng sợ, nhất thời chợt tỉnh ngộ.
Triệu Hiệp Thư là một nhân vật hoang tưởng và đã lắp đặt camera ẩn khắp gian hàng của mình.
Đúng, phải có video giám sát ở đâu đó.
Quyết tâm tìm ra thứ mà bản thân say rượu đã làm, y tìm kiếm khắp nơi.
Cuối cùng y đã tìm thấy đoạn phim và muốn nhấn play nhưng y lo lắng kinh hãi không biết mình đã làm những điều *** dục gì với Nguyên soái.
"Tại sao lại lo lắng thế? Rõ ràng là trinh tiết của ngài vẫn còn nguyên vẹn nên hãy nhấn play đi," hệ thống nói khi nhìn thấy anh ta bồn chồn như vậy.
"Ai đang lo lắng chứ? Sao cô vẫn còn ở đây thôi? Đi làm cho mình có ích ở nơi khác đi," y nói với ngón trỏ cọ vào ngón cái, một thói quen lo lắng gắn liền với nhân vật.
Hệ thống ngoan ngoãn làm theo, để lại Ôn Tần Khê đang đau khổ nhìn chằm chằm đoạn phim bị tạm dừng, vẻ mặt ngơ ngác.
"Có gì phải lo lắng? Không phải là chúng ta chưa từng làm điều này trước đây", y tự nói với mình về việc ép sân một cách trắng trợn và lập tức hối hận.
Che miệng bằng đôi mắt to đẫm mồ hôi như bóng đèn, y nhìn toàn bộ khuôn mặt đỏ như quả cà chua.
"Trời ơi chỉ lần này thôi là cái quái gì vậy? Chết