Chỉ trong vài phút, y đang ở trong cung và đi thẳng về phòng thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng gọi y.
"Thư Thư.....," Khước Nhiên Triết lo lắng gọi và không chắc mình sẽ bắt đầu.
Hắn rất muốn nói ra mọi chuyện và giải tỏa mọi hiểu lầm nhưng đối mặt với vẻ mặt dữ tợn của Triệu Hiệp Thư, lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Lúc này Ôn Tần Khê mới phát hiện mình có đuôi.
Khước Nhiên Triết vẫn theo chân y đi đến đình của y nhưng y không để ý và cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Trên thực tế, với cơn giận dữ không thể kiểm soát đang dâng trào trong người, việc Nguyên soái ở lại đây không phải là một ý kiến hay.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ nói." Ôn Tần Khê giọng điệu thản nhiên lạnh lùng, đi lên lầu, để lại Nguyên soái đứng ở giữa phòng, vẻ mặt thống khổ.
Ôn Tần Khê cũng không quay đầu lại, lập tức cởi quần áo đi tắm, vừa vào phòng, hi vọng có thể xoa dịu tâm thần bằng cách xả chút nước ấm khắp người.
Cậu Ôn, cậu đang làm tốt.
Nhịp tim của cậu đang giảm dần, một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng Ôn Tần Khê lại giật mình vắt ra quá nhiều sữa tắm, khiến nó đổ ra sàn.
"Chết tiệt!...Các người còn làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao vẫn chưa đóng kênh liên lạc?" Y nói rửa sạch sữa tắm trơn trượt dư thừa trên tay trước khi tắt nước.
"Ha!...!Đó là những gì chúng tôi nhận được khi chăm sóc cho cậu à? Cậu khiến tôi và Hạ Bạch sợ hãi với nhịp tim bất thường của mình đó," nói bằng giọng mũi để bày tỏ lời phàn nàn của mình.
Hạ Bạch đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Hắc Bảo, nói: “Chỉ có em trước cơn bão mà hoảng hốt như c.hó, thật đáng yêu,” giọng điệu rõ ràng là thích thú.
“Ai bảo dễ thương thế?” Hắc Bảo phản đối, gỡ ngón tay của Hạ Bạch ra khỏi dái tai mình, điều mà dạo này chàng trai có vẻ rất thích làm, "Anh cũng điên cuồng gọi bác sĩ Mạch Châu trong nước mắt.
Aw...thật là một tâm hồn nhạy cảm."
Ôn Tần Khê bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có vị chua chát, nghe bọn họ cãi nhau kỳ quái như vậy.
Động lực tranh luận của họ có vẻ khác với những gì y đã quen và y thấy kiểu này khá kinh tởm.
Quá mệt mỏi, y hỏi: "Hai người đang tán tỉnh hay đánh nhau? Nếu không có gì quan trọng để nói thì cứ giận đi," rõ ràng là tâm trạng vẫn chưa tốt.
Y muốn có không gian riêng tư nhưng hai người này đã xâm chiếm bầu không khí thanh thản của y, làm xáo trộn sự bình yên của y.
"Ai đang tán tỉnh? Ôn ca cậu thực sự không có bộ lọc khi cậu tức giận đó.
Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ gây sự với cậu trong tương lai," Hắc Bảo nói với giọng căng thẳng trước khi đi về phía lối ra.
Nhìn thấy cậu rời đi, Hạ Bạch hỏi: "Em đi đâu vậy?"
“Đến máy bán hàng tự động,” cậu thản nhiên trả lời trong khi mở cửa.
Hạ Bạch cười rạng rỡ nói: "Chờ tôi?"
Trước khi nói nhỏ với Ôn Tần Khê qua kênh mở: “Nhân tiện, chúng ta đang tán tỉnh nhau,” thả quả bom nổ như vậy, Hạ Bạch vội vàng đi theo Hắc Bảo thờ ơ với phản ứng của Ôn Tần Khê.
Ôn Tần Khê, "...."
Mạch Châu đã ở đây đủ lâu để biết rằng có điều gì đó đáng nghi đang xảy ra giữa hai người và những tin đồn trong văn phòng đang làm tăng thêm sự nghi ngờ của anh.
Ném những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, anh hỏi một câu hỏi quan trọng hơn nhiều.
"Này, cậu Ôn.
Cậu có thích Triết ca không," nhớ lại Ôn Tần Khê đã tức giận như thế nào khi họ nghe lén cuộc tranh cãi của y với Hoàng hậu Vô Chi Thụ và Triệu Hoàng Mỵ.
Anh không khỏi cảm nhận được vừa rồi trong giọng nói của Ôn Tần Khê truyền ra một tia cảm xúc chân thật.
Loại cảm xúc này vượt xa khả năng diễn xuất và anh chỉ cần hỏi nhưng thay vì trả lời, anh chỉ nhận được câu trả lời tự động: "Kênh liên lạc bị cắt.
Chúc một ngày tốt lành."
Mạch Châu, "..."
"Hahahahaha.....! chắc anh chắc hẳn đã quá quen với câu tò mò giết chết con mèo ha? Tôi khuyên anh từ giờ trở đi nên tập trung vào các câu hỏi y học, hahaha," hệ thống thích thú với phương pháp đặt câu hỏi thẳng thắn của Mạch Châu.
Mạch Châu biết hệ thống này đúng nhưng lần cuối cùng anh không can thiệp, Khước Nhiên Triết đã hẹn hò với Triệu Hoàng Mỵ và tất cả chúng ta đều biết