Ôn Tần Khê không nhịn được cơn đau thấu tim phát ra từ lồ ng ngực lan ra toàn thân.
Y đang gục xuống trong những giọt nước mắt đau khổ, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào những ngón tay dính máu của mình.
Đây là lần đầu tiên y chứng kiến một người nào đó chết chứ đừng nói đến một người quan trọng với y như vậy.
Y không thể nhìn rõ những ngón tay của mình trong bóng tối nhưng y vẫn nhìn chằm chằm vào chúng với vẻ hoài nghi.
Người đàn ông gần như mất trí và ngạt thở trong biển đau buồn.
Y bắt đầu tìm kiếm một sự giải thoát nào đó.
Đúng vậy, y chỉ cần rời khỏi trò chơi, tận mắt nhìn thấy Khước Nhiên Triết.
Chỉ cần nhìn CEO của y là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đây là cách duy nhất y có thể thoát khỏi cơn đau và giống như một kẻ điên cuồng, y bắt đầu hét lên.
"Jolie thả tôi ra!...Thả tôi ra!" Y hét lên đôi mắt đỏ như than hồng từ ngọn lửa sắp tàn với khuôn mặt lấm lem nước mắt nhưng hệ thống không trả lời.
Điều này là do có chuyện gì đó lớn đang xảy ra trong phòng trò chơi.
Khước Nhiên Triết, người đã nằm bất động gần bốn tháng, đã có những động tác đột ngột khiến Hắc Bảo, người đang im lặng lo việc của mình, kinh hãi trước ánh sáng ban ngày.
Cậu đang chăm chỉ làm việc trên máy tính xách tay của mình để gỡ lỗi mã cho phần mềm đã sửa đổi cho Flagship thì cậu nghe thấy ai đó thì thầm.
Lúc đầu cậu tưởng là Hạ Bạch nên quay đầu nhìn anh hỏi: "Anh nói gì đó?" nhưng Hạ Bạch lại đeo tai nghe không dây đang làm việc trên máy tính với vẻ mặt nghiêm nghị như một học giả nghiêm túc.
Hắc Bảo tưởng rằng tai mình đang trêu chọc mình nên gạt suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục làm việc, nhưng một giây sau lại nghe thấy âm thanh lần này to hơn.
"Triệu...!Hiệp Thư," là những từ bị bóp nghẹt mà cậu nghe thấy.
Không muốn làm phiền Hạ Bạch, cậu thận trọng bước từng bước thận trọng đến gần căn phòng có máy chơi game.
Cậu chắc chắn đến chín mươi phần trăm là không có chuyện gì nhưng vẫn phải xem qua.
Cậu mở căn phòng sơn trắng, xác của Khước Nhiên Triết nằm trong khoang chơi game.
Cậu đứng ở cửa nửa phút nhưng không có động tĩnh gì.
Cậu bắt đầu cười nhạo chính mình vì đã nghe thấy những điều như vậy, Haha, Bạch ca đã đúng.
Mình nên bỏ nước tăng lực đi, xoay người định rời đi, nhưng vừa bước được một bước, Khước Nhiên Triết thì thầm nói, ngón trỏ giật giật.
"Cái quái gì thế," Hắc Bảo thì thầm, tiến lại gần hơn một chút bằng những bước đi ngập ngừng nhưng cậu không thể nghe rõ vì những lời nói của Khước Nhiên Triết hầu như không thể nghe được.
Tim đập thình thịch, cậu ghé sát tai vào môi Khước Nhiên Triết thì thầm: "Lão đại, anh vừa nói cái gì?"
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Khước Nhiên Triết thực sự đáp lại bằng một giọt nước mắt chảy dài bên tai, "Tr-Triệu...Thư, Hiệp Thư," nhưng Hắc Bảo không hiểu gì và di chuyển đi tìm Hạ Bạch.
Vừa quay gót lao về phía cửa, cánh tay của cậu đột nhiên bị giữ chặt.
Khước Nhiên Triết mạnh đến mức đáng ngạc nhiên so với một loại rau.
Cánh tay cậu bị nắm chặt đến mức tưởng như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Hoảng sợ, Hải Bảo kêu lên: “Bạch ca, cứu với!”
Hạ Bạch vừa nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Hắc Bảo liền lao vào.
Anh nhanh chóng đến gần, chỉ thấy vị tổng giám đốc đang nhắm mắt ôm lấy cánh tay đã đỏ bừng của Hắc Bảo.
Anh bình tĩnh thả từng ngón tay ra, cẩn thận không làm tổn thương cả hai.
Sau khi được giải thoát, Hắc Bảo đau đớn khò khè xoa xoa cánh tay đau nhức.
"Chết tiệt!...Sao anh ta mạnh đến thế? Anh ta đã kẹp tôi đau chết," Hắc Bảo phàn nàn trừng mắt nhìn thủ phạm đang vô tội nằm trong hộp trò chơi như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Hạ Bạch vừa kiểm tra cánh tay của Hắc Bảo vừa nói chuyện với trợ lý thông minh qua tai nghe, “Lili, gọi Mạch Châu,” ra lệnh, sau vài hồi chuông Mạch Châu bắt máy với rất nhiều tiếng động xung quanh giống như đang ở trong một nhà hàng đông đúc.
"Khước Nhiên Triết có động tác gì đó, suýt nữa làm gãy tay Bảo Bảo và còn thì thầm câu của Ôn Tần Khê trong gam-," anh giải thích nhưng bị bác sĩ giỏi bỏ đi.
"Chết tiệt!...Coi chừng anh ấy, tôi đang trên đường