____________
Dòng suy nghĩ của Ôn Tần Khê rất nhanh bị cắt đứt khi y nghe thấy tiếng dép lê nặng nề từ trong phòng ngủ truyền đến.
Khước Tạ Lăng nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, ngượng ngùng dụi mắt, nhưng khi ngửi thấy mùi thịt lợn và tinh bột trộn lẫn vào nhau, cậu chạy tới, tò mò đứng nhón chân nhìn chằm chằm vào bát.
"Chào buổi sáng, Tử ca," cậu bé cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói nhưng Ôn Tần Khê đã có thể thấy cậu đang ch ảy nước miếng.
Không thể cưỡng lại cảnh tượng dễ thương như vậy, Ôn Tần Khê nhếch môi cười.
"Đi đánh răng đi." Ôn Tần Khê nói, giả vờ như không nhìn thấy bàn tay lén lút kia đang muốn chộp lấy cái bát.
"Ôi trời, sao chú biết cháu chưa đánh?" Khước Tạ Lăng phàn nàn li3m khóe môi còn sót lại nước dãi khô khốc.
Ôn Tần Khê không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt "Cháu dám thách thức chú à" nhìn cậu, khiến tiểu tử vội vàng chạy vào phòng tắm.
"Và đừng chỉ cho kem đánh răng vào miệng rồi rửa sạch vì chú có thể biết!" y hét vào mặt thằng nhóc đang làm điều tương tự trong phòng tắm.
Cậu bé đang bận bôi kem đánh răng lên lưỡi, định dùng nước để rửa sạch ngay, nhưng Ôn Tần Khê cũng không phải người mới chơi trò này.
Anh trai của y đã từng làm điều đó khi họ còn nhỏ.
Khước Tạ Lăng chỉ được phép ngồi xuống ăn sau khi Ôn Tần Khê bắt y rửa mặt và chải tóc.
Lúc này Ôn Tần Khê nói với cậu hôm nay bọn họ sẽ rời đi, bảo cậu thu dọn đồ đạc muốn mang theo.
Khước Tạ Lăng hưng phấn, không khỏi trở nên tò mò khó chịu.
"Ồ....chú đã kết hôn chưa?" Cậu hỏi trước khi đút một thìa cháo vào miệng.
"Chưa.”
"Tại sao?" Khước Tạ Lăng tò mò hỏi khi nhìn y lục lọi ngăn kéo.
"Cháu kết hôn rồi phải không?" Ôn Tần Khê hỏi một câu ngớ ngẩn khiến cho Khước Tạ Lăng ngơ ngác.
"Đương nhiên là không.
Cháu còn là một đứa trẻ,"
Ôn Tần Khê mỉm cười khi tìm thấy một khẩu súng lục và trả lời: "Chú không kết hôn vì lý do tương tự.
Chú là một đứa trẻ."
Khước Tạ Lăng cảm thấy buồn cười đến mức không nhịn được cười lớn trước sự thích thú của người lớn ngốc nghếch này.
Một tiếng bíp phát ra từ điện thoại trong túi Ôn Tần Khê, khiến căn phòng im lặng.
Đúng như dự đoán, Airen là người cách đó ba mươi phút.
“Lăng Nhi, cháu thu dọn đồ đạc sẽ sớm ra ngoài.” Ôn Tần Khê nói, mở ra một ngăn kéo khác.
Khước Tạ Lăng hưng phấn nhảy khỏi ghế nói: “Được rồi… nhân tiện, vũ khí tốt nhất của Gấu Xám ở đây,” chỉ vào chiếc rương gỗ có khóa ở góc phòng.
Ôn Tần Khê sửng sốt, tiểu tử này cư nhiên để ý, lại không kịp khen cậu phá khóa, mới trang bị vũ khí cho mình.
Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, cặp đôi đã ra khỏi nhà hòa vào đám đông ở khu chợ náo nhiệt.
Nó dường như là một loại lễ hội nào đó khi đường phố được trang trí bằng những đồ trang sức và ruy băng màu xanh lá cây.
Chợ đông quá nên y không thể nhìn rõ nên đưa Khước Tạ Lăng ra khỏi biển người và đứng cạnh một quầy hàng trống nhắn tin cho Airen vị trí của họ.
Y quay sang người nhỏ bé bên cạnh và nói: "Cô ấy sẽ đến đây bất cứ lúc nào", nhưng nhận thấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào một con rồng sang trọng ở quầy bán đồ chơi trẻ em.
Y nhẹ nhàng huých Khước Tạ Lăng, hỏi: “Cháu có muốn không?”
***
Khước Tạ Lăng thu hồi ánh mắt, yên lặng lắc đầu.
Nó chưa bao giờ có đồ chơi và có lần nó hỏi Gấu Xám là nó bị nhốt trong tủ cả ngày nên không dám hỏi lại.
Ôn Tần Khê không biết cậu bé dễ thương này đã trải qua những gì dưới tay thợ săn kho báu tham lam đó, nhưng đôi mắt của cậu bé đã nói lên rất nhiều điều.
Không cần suy nghĩ kỹ, y lập tức mua món đồ chơi sang trọng rồi cúi xuống trước mặt Khước Tạ Lăng với nụ cười rạng rỡ.
Điều chỉnh giọng nói của mình thành phiên bản hoạt hình cao độ, Ôn Tần Khê hỏi: "Này đồ lập dị, cậu có thể dẫn tôi đi cùng được không?" trong khi di chuyển món đồ chơi sang trọng trước mặt cậu bé, "Tôi cần một ngôi nhà mới, vậy cậu có thể đưa tôi đi cùng không?"
Khước Tạ Lăng nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn nhưng cậu lại cười một cách dễ thương và che miệng lại.
Thấy đứa nhỏ không có phản ứng, Ôn Tần Khê lại điều chỉnh giọng