____________
Ôn Tần Khê bối rối tự hỏi: "Ép buộc làm cái gì?"
‘Ăn trái cây lạ và ra lệnh cho tôi? Vâng, vâng, tôi đã dùng súng đe dọa cô ấy nhưng điều đó có đáng để tôi bị bắn không?
Điều này có vẻ vô lý nên y nói: “Đúng vậy, tôi dùng súng đe dọa cô ta và ép cô ấy ở lại dinh thự của tôi nhưng chẳng phải tôi đã ăn năn và sắp xếp trả lại cô ta cho anh à.
Tôi thậm chí còn không đòi hỏi bất cứ điều gì để đáp lại.
Năm phút để nói chuyện với anhn vậy làm sao điều đó lại khiến tôi nhận được một viên đạn vào bụng?"
Khước Nhiên Triết đang mong đợi y giải thích hành động của mình nhưng không ngờ Phượng Tử lại nói dối hắn.
Điều này càng khiến hắn kích động hơn, dẫn đến việc hắn mất kiểm soát cảm xúc của mình.
"Cậu ép cô ấy ngủ với cậu! Phong Tử cậu dám lừa dối tôi, tôi nhìn thấy vết bầm tím! Cậu có dám tiếp tục nói dối không? Chỉ vì cô ấy không chọn cậu, cậu mới phải dùng đến biện pháp đê hèn như vậy.
Cậu thậm chí còn dám quấy rối một người phụ nữ khác trong căn cứ của tôi.
Khi nào cậu trở thành một kẻ bi3n thái như vậy," Khước Nhiên Triết bùng lên giận dữ khiến Ôn Tần Khê phải ngạc nhiên.
Ôn Tần Khê cuối cùng đã ghép các mảnh ghép lại với nhau, nhớ lại mẹ của Khước Nhiên Triết đã chết ở thế giới này như thế nào, nghe về những vết bầm tím của Triệu Hoàng Mỵ và nhớ đến cái lưỡi hèn hạ của Triệu Hoàng Mỵ.
Chết tiệt! Con khốn đó gài mình!’
Y không thể tin được mình vừa bị con khốn trà xanh đó chơi đùa và bắt đầu cười điên cuồng trong cơn tức giận.
"Hahahahaha...wow.
Anh biết không, anh muốn tin cái quái gì thì tin nhưng tôi chưa bao giờ động tay vào con khốn đó.
Bây giờ cút đi," Ôn Tần Khê nói trước khi nằm quay lưng về phía Khước Nhiên Triết.
Ngay cả khi y giải thích ngay bây giờ, Khước Nhiên Triết cũng sẽ không tin y, đặc biệt là khi Triệu Hoàng Mỵ cũng được hỗ trợ bởi sự kiện trong tủ cung cấp khi y đang cố gắng trốn thoát.
Càng giải thích y càng thấy tội lỗi nên mím môi.
Y phải gặp Airen để cô có thể xóa tên hắn.
“Lão Tử không phải là một tên bi3n thái chết tiệt,” y tự nhủ khi nghe thấy tiếng cửa xe mô tô đóng sầm lại.
Khước Nhiên Triết ngay lập tức bước ra khỏi xe máy, chỉ dừng bước và tự hỏi tại sao hắn lại ngoan ngoãn bước ra ngoài khi chiếc xe máy thuộc về mình.
"Chết tiệt!" Hắn giận dữ dậm chân bỏ đi.
Hắn không lo lắng về việc Phượng Tử trốn thoát vì hắn đã kiên quyết nhốt y vào trong và có lính canh có vũ trang bao vây nhà di động.
Những bước đi của Thượng tướng tưởng chừng như không có mục đích nhưng thực ra hắn đã tìm được đường tới lều của Mạch Châu.
Thậm chí không cần giới thiệu bản thân, hắn bước vào lều của người bạn thân nhất và ngay lập tức chiếm lấy giường của Mạch Châu với vẻ mặt ủ rũ.
Mạch Châu, người đang viết báo cáo về những gì xảy ra ngày hôm nay, đã giật mình đến mức vô tình gõ nhầm phím trên bàn phím, gần như xóa sạch toàn bộ công việc của mình.
"Chết tiệt! Lần sau nhớ gõ cửa nữa," Mạch Châu phàn nàn trong khi khôi phục dữ liệu của mình.
Khước Nhiên Triết nửa mở bàn tay che mắt mình ra và nói: "Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy."
"Đã quá giờ nên tôi có thể chửi cậu theo ý muốn.
Cậu đã kéo tôi ra khỏi sự thoải mái của chiếc điều hòa đến vùng đất khô cằn này nên ha, tôi sẽ vui vẻ chửi cậu," Mạch Châu trả lời và kêu lên bất bình.
Thành thật mà nói, anh không ngại đến sa mạc nóng nực.
Anh đã theo Khước Nhiên Triết đến những nơi nguy hiểm hơn thế này nhiều nhưng anh có cố gắng thế nào cũng không thể chịu đựng được Triệu Hoàng Mỵ.
Anh đã quá mệt mỏi với mối tình tay ba bất tận này giống như trong những bộ phim truyền hình K lãng mạn đó, hai người bạn thân tranh giành một người phụ nữ như thể ả là người phụ nữ cuối cùng trên hành tinh này.
Vì vậy, anh đã đưa ra một quyết định tỉnh táo là giữ khoảng cách nhưng ai có thể ngờ rằng ngay sau ngày Độc lập anh lại bị kéo vào mớ hỗn độn này.
Chuỗi suy nghĩ của anh nhanh chóng bị gián đoạn khi anh nghe thấy Khước Nhiên Triết thở dài sâu sắc như một người dì già đang suy ngẫm