"Cậu bé tên Tạ Lăng." Ôn Tần Khê thay mặt Khước Tạ Lăng trả lời.
Sẽ chẳng phải điên rồ hơn nếu họ phát hiện ra người trông giống Khước Nhiên Triết cũng có họ là Khước.
Triệu Hoàng Mỵ lông mày càng nhíu càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng là Phượng Tử đang che giấu điều gì đó nhưng ả không có đủ bằng chứng để vạch trần y.
"Bố mẹ cháu đâu?" ả hỏi với vẻ vênh váo như một thám tử sắp phá án.
Khước Tạ Lăng không bỏ lỡ ánh mắt đó và quyết định rằng cậu không thích ả.
"Cháu không biết.
Cháu đã sống trong trại trẻ mồ côi lâu rồi.
Cháu chỉ nhớ được tên của mình thôi," Khước Tạ Lăng nghịch nghịch mặt dây chuyền đeo trên cổ đáp.
Lúc đó Triệu Hoàng Mỵ mới nhìn thấy con vật được khắc trên mặt dây chuyền.
Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên.
Đứa trẻ này không chỉ giống Khước Nhiên Triết mà còn vô tình biến thành rồng.
Máu ả sôi lên vì giận dữ.
Chỉ có một khả năng là Khước Nhiên Triết đã nói dối.
Hắn chắc chắn đã làm cho một người phụ nữ có thai và bằng cách nào đó Phượng Tử tình cờ gặp được đứa con ghẻ lạnh của Khước Nhiên Triết.
Về phần vì sao Phượng Tử lại muốn giữ đứa bé này bên mình?
Đó là để thao túng Khước Nhiên Triết.
Sau khi đưa ra kết luận hợp lý nhất, ả đứng dậy và dậm chân bỏ đi, mong Khước Nhiên Triết sẽ đi theo phía sau để xoa dịu ả.
Mười phút sau, Triệu Hoàng Mỵ đã đứng bên ngoài nổi cáu nhưng Khước Nhiên Triết vẫn chưa xuất hiện.
Điều ả không biết là người mà ả đang kiên nhẫn chờ đợi đang cau có với Phượng Tử, người đang thu hút sự chú ý không cần thiết.
Một người đàn ông thực sự đã trơ tráo đến gần họ và xin số của Phượng Tử.
Trước khi Phượng Tử có thể từ chối anh ta, ba người một phụ nữ, một đứa trẻ và một người đàn ông trừng mắt nhìn anh ta đuổi anh ta đi với sự thù địch của họ.
"Phượng Tử, sao cậu không thay quần áo? Từ đây tôi có thể nhìn thấy đùi của cậu lộ ra rồi." Khước Nhiên Triết vẻ mặt không đồng tình nói.
Ôn Tần Khê vô thức che đùi, mặt đỏ bừng, vặn lại: "Chuyện đó có liên quan gì tới anh?"
Nghe được từ kẹo mềm, Khước Tạ Lăng đột nhiên đứng dậy hưng phấn nói: "kẹo mềm? Baba có không," kéo mạnh tay áo Phượng Tử.
Ôn Tần Khê không thể hiểu được sở thích ăn kẹo mềm của đứa trẻ này, y nghĩ tốt nhất nên giải thích để tránh những hiểu lầm về sau.
"Không, baba nói kẹo mềm mà là chửi thề." Ôn Tần Khê giải thích, khiến hai người lớn ngồi cùng bàn nhìn ông buồn cười.
"Vậy...không có kẹo mềm à?" Khước Tạ Lăng thất vọng nói, cúi đầu chán nản.
*fudge: kẹo mềm, chửi thề:)))
"Không có kẹo mềm...!ngày mai baba sẽ mua kem cho con." Ôn Tần Khê vỗ đầu Khước Tạ Lăng, trấn an tiểu tổ tiên, nhưng lại chỉ khiến Khước Nhiên Triết nhìn y một cái không bằng lòng.
Cảm nhận được ánh mắt của Khước Nhiên Triết, Ôn Tần Khê hỏi: "Cái gì?" tự hỏi làm thế nào y đã xúc phạm tổ tiên lớn.
“Đường không tốt cho cháu,” vị tướng nói với giọng quá trịch thượng khiến ba người cùng bàn phải trố mắt nhìn hắn.
Ôn Tần Khê đột nhiên cảm thấy mình giống như bị người ta gọi là bà mẹ tồi, đành phải câm miệng người đàn ông này lại.
“Đây ăn thêm chút nữa để khỏi mọc mầm non nhé”, nhét rau chân vịt chiên vào miệng người đàn ông.
Khước Nhiên Triết ban đầu rất vui khi được nhận ra mà không quan tâm đ ến việc Phượng Tử lại vi phạm một trong những quy tắc của mình khi đút mình bằng đôi đũa mà người đàn ông vừa dùng.
Nhưng trái tim hắn nhanh chóng trở nên chua chát khi nhận ra rằng nhóc Lăng có thịt nhưng hắn lại chỉ có rau.
Làm thế nào là công bằng được?
Thế là hắn lại trở thành kẻ gây phiền toái.
“Che lại.” Khước Nhiên Triết nói, ném áo khoác cho Phượng Tử.
Nhìn thấy Phượng Tử ngoan ngoãn mặc áo khoác, trong lòng Khước Nhiên Triết cảm thấy sảng khoái nhưng niềm vui sướng đó nhanh chóng bị dập tắt khi bé Lăng chen vào: “Baba mặc gì cũng đẹp.
Ai thèm quan tâm, cứ để họ nhìn chằm chằm đến khi nhãn cầu rớt ra luôn," mỉm cười ngây thơ với người baba mặc đồ chéo của mình.
Khước Nhiên Triết không biết điều gì