“Chúng ta có thể nói chuyện được không,” Khước Nhiên Triết vừa nói vừa đóng cửa lại, “Nhưng ở đây chúng ta không thể nói chuyện.
”
Mặc dù hành lang yên tĩnh nhưng vẫn không thuận tiện để nói chuyện ở đó.
Hơn nữa, Phượng Tử đang mặc váy ngủ, tóc ướt, rất có thể sẽ bị cảm lạnh.
Ôn Tần Khê theo bản năng khoanh tay trước ngực, như muốn bảo vệ sự trong trắng của mình, nói: "Ngày mai nói chuyện nhé, hiện tại không tiện," trước khi làm động tác viển vông như muốn quay vào trong, nhưng Khước Nhiên Triết đột nhiên nắm lấy khuỷu tay của y, ra hiệu ám chỉ sự tuyệt vọng.
“Một chút thôi.
” Khước Nhiên Triết hạ giọng nói.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, khiến Ôn Tần Khê trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
"Nhưng Lăng nhi đang ngủ n-," Ôn Tần Khê giải thích và cảm thấy bất lực cho đến khi Khước Nhiên Triết xen vào.
“Đưa cậu bé đến phòng Airen.
” Khước Nhiên Triết nói với giọng kiên quyết.
Có vẻ như hắn vừa mới nghĩ đến điều này nhưng thực ra hắn đã lên kế hoạch từ trước, chỉ là hắn diễn xuất rất tốt mà thôi.
"Haizzz! được thôi," Ôn Tần Khê nói trước khi mở cửa ra hiệu cho hắn làm lễ vinh danh.
Khước Nhiên Triết không lãng phí bất cứ lúc nào kẻo Phượng Tử thay đổi ý định.
Hắn cẩn thận bế Khước Tạ Lăng như không có trọng lượng gì và tìm đường đến phòng Airen.
Không ai sốc bằng cô khi nhìn thấy vị Thượng tướng ở ngoài cửa đang bế một phiên bản thu nhỏ của chính mình.
Không hỏi ý kiến cô, hắn thả Khước Tạ Lăng xuống như thả một củ khoai tây nóng, thậm chí còn nhét cậu vào trong trước khi ra khỏi phòng.
Cứ như vậy Khước Thượng tướng rời đi nhanh như khi đến, để lại một Airen đang uể oải.
Khi Khước Nhiên Triết trở lại, Phượng Tử đã sấy tóc xong và thay một chiếc quần thoải mái và áo phông trơn sẵn sàng đi ngủ.
Kỳ thực Ôn Tần Khê muốn cởi tr@n, dụ dỗ vị Thượng tướng ngây thơ đi vào hang cọp nhưng lại sợ sẽ dọa Khước Nhiên Triết bỏ chạy.
Tốt hơn hết là nên phá bỏ hàng phòng ngự của Khước Nhiên Triết, đến khi hắn nhận ra chuyện vừa xảy ra thì đã quá muộn.
Làm thế nào để quyến rũ một chàng trai thẳng, 101.
Ôn Tần Khê bước tới bên giường, cầm lấy hộp sơ cứu hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"
***
Khước Nhiên Triết vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu tự suy nghĩ.
Hắn không biết phải bắt đầu từ đâu nên vẫn đứng đó với vẻ hối hận.
"Lại đây.
" Ôn Tần Khê vỗ vỗ giường ý bảo hắn ngồi xuống.
Giống như một chú chó con ngoan ngoãn, Khước Nhiên Triết bước tới, ngồi bên cạnh Phượng Tử, lấy hết can đảm để xin lỗi.
Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, hắn nói, "Tôi! chết tiệt," hắn chửi thề khi đôi môi bầm tím của hắn bất ngờ bị ấn vào một chiếc khăn ướt tẩm dung dịch sát trùng, mang đến một cơn đau nhức nhối khiến toàn thân lạnh buốt.
Ôn Tần Khê thấy buồn cười liền trêu chọc hắn: “Anh từng bị bắn, chỉ vì vết thương nhỏ như vậy mà biến thành một đứa trẻ khóc nhè,” ánh mắt y dán chặt vào đôi môi hồng hào mà y đã mười năm chưa từng nếm qua.
Chính mình cũng không biết, Ôn Tần Khê thực sự không hề suy nghĩ mà vuốt v e môi dưới của Khước Nhiên Triết.
Nếu không phải Khước Nhiên Triết nói gì đó, có lẽ y đã lao vào người đàn ông này.
"Chuyện gì vậy?" Khước Nhiên Triết hỏi mà tim đập thình thịch không rõ vì sao.
Ôn Tần Khê lập tức giật mình, nói: "Đi tắm đi rồi chúng ta nói chuyện.
"
"Chắc chắn! ồ, tôi có thể ngủ lại được không?" Khước Nhiên Triết vừa hỏi vừa đứng dậy cởi áo phông đi về phía phòng tắm.
"Được! được.
" Ôn Tần Khê lại một lần nữa rơi vào trạng thái xuất thần, nhìn chằm chằm vào tấm lưng gợi cảm kia, nhớ lại mình đã gãi gãi nó khi bị Khước Nhiên Triết đâm sâu vào bên trong mình ở thế giới thứ hai.
Tiếng cửa phòng tắm đóng lại cuối cùng cũng đưa y trở lại mặt đất với cậu bé của y đang đứng ở nửa cột buồm như thể đang hỏi liệu tối nay có chiêu đãi đặc biệt nào không.
"Chết tiệt!! Mình đã tự chuốc lấy chuyện đó," Ôn Tần Khê nghĩ, mất tự tin vào bản thân.
Y không còn có thể đảm bảo an toàn cho Thượng tướng vì chỉ có một chiếc giường.
Mặc dù nó có kích cỡ lớn nhưng hoàn toàn không có gì đảm bảo rằng y sẽ không thử thứ gì đó.
Ôn Tần Khê lo lắng đi tới đi lui suốt mười