Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

234: Game 2 - Không Muốn Làm Tì|\|h Địch Của Anh


trước sau


Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 234: Game 2 - Không Muốn Làm Tì|\|h Địch Của Anh
____________
"Tôi vừa nhìn thấy thiết lập này nhưng nó không nên như thế này.

Có lẽ đó là một loại bí ẩn nào đó," hệ thống thực sự gãi đầu về vấn đề này.
Không ai trong số đó dường như có ý nghĩa.
Đây là điều Ôn Tần Khê ít quan tâm nhất, y phải đưa Khước Nhiên Triết ra khỏi cái lạnh và tìm nơi trú ẩn qua đêm.
Họ phải tìm cách thoát khỏi thung lũng này vào ngày mai nếu không họ có thể mất vị trí dẫn đầu.
Hơn nữa, y còn rất nóng lòng muốn lấy lại Phượng Tạ Lăng.
Y tin tưởng vào khả năng của Airen nhưng lại sợ quyết tâm của Khước Giao Linh.
Ngay khi vết thương lành lại, Khước Nhiên Triết biến trở lại hình dạng con người với những tia sáng xanh bao bọc lấy hắn cho đến khi hắn trở lại hình dạng bình thường.
Ôn Tần Khê tìm được một hang động trống gần đó và bế Khước Nhiên Triết qua.
Sự lo lắng của y đã tan biến khi thấy nước da của người đàn ông ngày càng tốt hơn.
Đốt lửa xong, Ôn Tần Khê làm một chiếc giường lá, nằm ở trong lòng Khước Nhiên Triết.
Y thức nửa đêm hy vọng Khước Nhiên Triết sẽ tỉnh lại nhưng vô ích.

Cuối cùng y đã ngủ quên trong vòng tay của CEO mà không hề quan tâm đ ến thế giới.
Chỉ cần người đàn ông này còn sống thì không còn gì quan trọng nữa.
Trong lúc Ôn Tần Khê đứng canh gác, Khước Nhiên Triết bị mắc kẹt trong một giấc mơ kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại nhưng giấc mơ này vỡ vụn hầu như không có ý nghĩa gì.
Những hình ảnh trong giấc mơ ban đầu còn mờ nhạt, nhưng càng tua đi tua lại, nó càng trở nên rõ ràng hơn.
Những phần của giấc mơ không phải là mới đối với hắn vì đây là những sự kiện trong quá khứ nhưng khi giấc mơ tiếp tục, nó cho thấy những điều mà Khước Nhiên Triết hoàn toàn không có ký ức.
Giấc mơ này là về ngày Phượng Tử chuốc say hắn và lấy trộm mật mã từ văn phòng tại nhà của cha hắn.
Mọi thứ sau khi say đều mờ ảo nhưng dường như ký ức về những gì đã xảy ra đang quay trở lại với hắn trong giấc mơ này.
Có vẻ như sau khi hắn say, Phượng Tử đã bế hắn lên giường và giúp hắn cởi giày.
Khước Nhiên Triết dường như đang hỏi Phượng Tử tại sao y lại thích Triệu Hoàng Mỵ nhưng Phượng Tử không trả lời.
Đúng là Phượng Tử thích Triệu Hoàng Mỵ trước và Khước Nhiên Triết dường như bắt đầu quan tâm đ ến ả sau đó.
Nhưng điều đặc biệt ở ả là hai người bạn này lại trở thành kẻ thù hủy hoại cuộc đời nhau.
Đêm đó, trong cơn say, cuối cùng, Khước Nhiên Triết cũng hỏi câu hỏi này nhưng không nhận được câu trả lời, hắn đã làm một điều táo bạo nhất.
Hắn hôn Phượng Tử nhưng Phượng Tử không chấp nhận và tát hắn.
Đây là lý do khiến mối thù của họ trở nên nguy hiểm nhưng Khước Nhiên Triết không bao giờ nhận được câu trả lời.
Triệu Hoàng Mỵ có gì đặc biệt?
Liệu ả có đáng để mất đi tình bạn của họ không?
Giấc mơ này lặp lại như một bản ghi âm bị phá vỡ cho đến khi Khước Nhiên Triết tỉnh ngộ.
Nó chưa bao giờ là về Triệu Hoàng Mỵ, nó luôn luôn là về Phượng Tử.
Với sự tiết lộ đó, khung cảnh trong mơ tan vỡ và Khước Nhiên Triết thức dậy từ giấc ngủ với đầu óc tỉnh táo.
Với vẻ mặt ngượng ngùng, hắn tỉnh dậy không thể nhận ra mình đang ở đâu.
Hắn nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua và cánh của hắn bị thương.
Khi những ký ức chi tiết về đêm hôm trước tràn ngập tâm trí hắn, hắn bắt đầu hoảng sợ.
Hắn đang ôm Phượng Tử khi hắn rơi từ trên trời xuống nhưng Phượng Tử không còn ở đó nữa.

Thân thể hắn run lên lo lắng, chạy ra ngoài gọi tên Phượng Tử.
Tưởng tượng đến điều tồi tệ nhất, hắn gọi y trong khi chạy lung tung như một con gà không đầu.
Ngay khi hắn quyết định biến hình và tìm kiếm từ trên cao, Phượng Tử bất ngờ xuất hiện với hai con cá đã được làm sạch trên một cây gậy.
Ôn Tần Khê dừng bước khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết đang đứng đó với vẻ mặt hoảng sợ.
Trên mặt y hiện lên một nụ cười trước khi tiến lên một bước, nhưng Khước Nhiên Triết đã chạy tới chỗ y và bắt đầu kiểm tra y như một con búp bê rách rưới kiểm tra vết

thương.

Hắn không biết mình sẽ làm gì nếu Phượng Tử bị mất dù chỉ một sợi tóc trên đầu.
"Ha ha, tôi không sao, anh đừng lo lắng quá, " Ôn Tần Khê bất đắc dĩ nói, "Anh ít nhất trước mua cho tôi một ly đồ uống, sau đó khắp nơi đều chạm vào tôi, anh là muốn dụ dỗ tôi sao?"
Khước Nhiên Triết cảm thấy mặt mình như lửa đốt khi buông Phượng Tử ra.
Quả thực hắn đã dùng tay kiểm tra kỹ lưỡng hàng hóa khắp người.
Hắn đang định lùi lại một bước thì nhìn thấy một vết sẹo trên lòng bàn tay Phượng Tử.
Vị tướng vốn rất bình tĩnh lại hoảng sợ xoa xoa lòng bàn tay của y với vẻ mặt ủ rũ.
Hắn cúi đầu, không khỏi tự trách mình đã bất cẩn.
Ánh mắt Ôn Tần Khê dán chặt vào Khước Nhiên Triết, bao quanh họ là những cảm xúc dịu dàng.
Y không thích nhìn thấy Khước Nhiên Triết tự trách mình về việc này nên chuyển sự chú ý sang hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Vừa rồi Khước Nhiên Triết còn đang hôn mê ngẩng đầu lên nói: "Tôi không sao, nhưng...!sao tôi có thể lành bệnh nhanh như vậy.

Bình thường tôi phải mất khoảng một tháng mới có thể hồi phục...!phải không? Vết thương này có liên quan gì không?" Nó không có ý nghĩa gì cả đối với Thượng tướng.
Vết thương này không phải do bị ngã nên nó phải xảy ra sau đó.
Ôn Tần Khê không giấu hắn, giải thích chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cả hai người đều không hiểu.
Trong ngần ấy năm họ biết nhau, Phượng Tử chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ dấu hiệu nào về khả năng chữa bệnh hoặc có thể đó là do cả hai đều không chú ý.
Ôn Tần Khê nhận thấy rằng hắn hồi phục rất nhanh khi bị Khước Nhiên Triết bắn nhưng y cho rằng đó là một trò chơi sắp đặt nào đó và gạt đi.
Hóa ra có chuyện gì đó đã xảy ra.
Cả hai để lại bí ẩn cho một ngày khác khi họ tiếp tục trải nghiệm cắm trại nướng cá trên lửa trại trước khi tìm đường ra khỏi thung lũng.
***
Khước Nhiên Triết đã thót tim suốt thời gian ngồi đối diện với Phượng Tử.
Giấc mơ đã khiến hắn hoảng sợ, khiến hắn bồn chồn hơn bình thường.

Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn không thể đọc được nhưng ngôn ngữ cơ thể của hắn đã nói lên rất nhiều điều.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Phượng Tử thích hắn, có lẽ y nhớ nụ hôn và không nói gì.
Nhưng những năm tháng không ngừng truy đuổi Triệu Hoàng Mỵ là chuyện gì xảy ra?
"Anh ăn trước đi, bổ sung năng lượng.

Chờ anh cảm thấy tốt hơn, chúng ta có thể thử bay trở về." Ôn Tần Khê nói đưa mấy con cá nướng cho Khước Nhiên Triết.
Y không để ý rằng Khước Nhiên Triết đã nhận nhưng vẫn lơ đãng.
Sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn thực sự nghe thấy những gì Phượng Tử đang nói.
"Vừa rồi tôi đã kiểm tra rồi.

Anh thậm chí không thể nhìn thấy đỉnh vách đá vì nó bị mây đen che phủ," Ôn Tần Khê nói trước khi thổi một ít không khí vào món cá nướng của mình.
Nhìn thấy đôi môi hồng hồng bĩu ra, Khước Nhiên Triết không khỏi trừng mắt nhớ lại giấc mơ của mình và nụ hôn vô tình trong ngôi nhà di động.
Máu dồn lên mặt khi hắn c ắn môi dưới nhớ lại cảm giác ngọt ngào.
Ánh nhìn của hắn không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vào Phượng Tử đang gặm cá như một cô gái nhút nhát đang ăn trước sự chứng kiến của người mình yêu.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Khước Nhiên Triết, một dòng suối ấm áp tràn vào lồ ng ngực hắn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện