"Mấy người đang chờ đợi cái quái gì vậy? Di chuyển, di chuyển, nhanh lên!" Bà hét lên và cảm thấy cơn đau đầu sắp ập tới.
Khước Nhiên Triết đã thay đổi rất nhiều, hắn bây giờ là một quả bom hẹn giờ không màng đến quân quy.
Những người đàn ông lập tức thu dọn đồ đạc và đi theo sau Khước Nhiên Triết.
Trong khi đó, trên xe của Khước Nhiên Triết, Mạch Châu đang lái xe đưa một chiếc máy tính bảng cho Khước Nhiên Triết và nói: "Kết quả kiểm tra tối qua đã có, cậu có thể xem, tôi chưa mở chúng ra."
Đêm qua, anh đã bị người quản lý phòng thí nghiệm mắng vì tức giận vì anh đã xét nghiệm ADN trên cùng một người hơn mười lần rồi.
Đây là lúc Mạch Châu phát hiện ra Thượng tướng Khước Giao Linh cũng giống Khước Nhiên Triết.
Anh không mở kết quả ra vì sợ không biết trong đó có gì.
Đêm qua anh cũng đang bận tâm tìm cách đi xuống vách đá cao 1 nghìn mét mà không có người thú biết bay.
Nếu đứa trẻ này là của Thượng tướng thì mẹ là ai?
Ngoại trừ Phượng Tử, y biết Khước Nhiên Triết lâu nhất, chưa từng thấy hắn có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Triệu Hoàng Mỵ, nếu Triệu Hoàng Mỵ không phải là mẹ thì còn ai thân thiết với Khước Nhiên Triết như vậy?
Anh rất tò mò, chỉ có thể đợi Khước Nhiên Triết trở về để hỏi hắn.
Khước Nhiên Triết mở tài liệu ra, trong đầu mơ hồ.
Hắn khó chịu vì Phượng Tử đã đứng dậy và rời đi mà không có hắn.
Hắn có thể hiểu tại sao Phượng Tử lại khó chịu nhưng tại sao y lại phải bỏ hắn lại?
Không phải họ vừa mới tốt một phút trước sao?
Khước Nhiên Triết phải mất một lúc mới tỉnh táo lại khi cuối cùng anh cũng đọc được kết quả chi tiết.
Bị sét đánh, Khước Nhiên Triết vẫn cứng đờ vì sốc, sắc mặt tái nhợt.
Hắn sốc đến mức không nghe thấy Mạch Châu đang gọi mình.
Mạch Châu đang tự hỏi điều gì có thể tệ đến mức khiến Khước Nhiên Triết phản ứng như vậy.
Sự tò mò đã phát huy hết khả năng của anh mặc dù anh đang lái xe nên đã lấy chiếc máy tính bảng từ Khước Nhiên Triết.
Giữa sa mạc, một chiếc SUV màu đen bất ngờ lao vào phanh khẩn cấp với một đám mây bụi hình thành phía sau.
"Chết tiệt!" Mạch Châu hét lên, đôi mắt mở to đầy hoài nghi.
Anh không thể tin được.
Làm sao điều đó có thể xảy ra được?
"Không...! không, không, má nó, điều đó chẳng có nghĩa là gì," Mạch Châu nói, ném chiếc máy tính bảng lại trước khi khởi động xe lần nữa.
Không thứ gì trong số này có ý nghĩa gì cả.
Nếu Mạch Châu hoảng hốt đến mức này thì sao, còn người đàn ông vừa phát hiện ra mình có con với bạn mình đã chém kẻ truy đuổi kẻ thù thì sao.
Ngay cả anh cũng không thể tin được nó nghe điên rồ đến thế.
"Hai người, cậu với cậu ấy, làm rồi?" Mạch Châu bối rối hỏi nhưng câu trả lời nhận được khiến anh phải rút lui trong vỏ bọc của mình.
"Không! Cái quái gì vậy!" Khước Nhiên Triết nói, không tin vào tình huống này, không phải việc có con với Phượng Tử là xấu.
Hắn chỉ không thể nghĩ ra cách nào khả thi thôi.
Họ chưa bao giờ ngủ cùng nhau ngay cả khi họ làm vậy sẽ không dẫn đến có thai.
Về mặt giải phẫu thì điều đó là không thể.
“Có lẽ cậu nên hỏi cậu ấy,” Mạch Châu nói, cố gắng tập trung vào việc lái xe.
Khước Nhiên Triết xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, thở dài thật sâu rồi nói: “Cho dù tôi có hỏi cậu ấy cũng vô ích, bởi vì cậu ấy không nhớ gì về cái đêm khiến tôi say cả.”
Hắn cảm thấy một làn sóng cảm xúc phức tạp nhưng có một điều chắc chắn.
Dù chuyện gì xảy ra hắn cũng phải chịu trách nhiệm với Phượng Tử.
***
Người xưa có câu, ‘Tửu bất túy nhân, nhân tự túy - Sắc bất mê nhân, nhân tự mê’ (Rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say - Sắc đẹp không tự nhiên làm người mê muội, chỉ có người tự mình mê đắm trong sắc đẹp) nhưng hình như Khước Nhiên Triết không hiểu được điều đó.
Dưới sự khuyến khích của Mạch Châu, họ tiến đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố ngay khi đến vùng biên giới.
Hắn thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với Phượng Tử khi họ đến.
Có vẻ như Phượng Tử vẫn còn tức giận nên cố tình phớt lờ hắn.
Ôn Tần Khê tức giận là hoàn toàn chính đáng, trên đời này có ai lại không nổi giận nếu phát hiện có người muốn bắt cóc con