Khước Nhiên Triết giúp y đứng dậy và khi họ ngồi kề vai sát cánh, hắn nghiêm túc hỏi: "Em có biết mình đã làm sai điều gì không?"
Câu nói em có biết mình đã làm sai điều gì không được nói với Ôn Tần Khê nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mơ hồ khiến bầu không khí có chút khó xử.
Ôn Tần Khê lo lắng chơi với những ngón tay của mình với cái đầu cúi thấp đầy tội lỗi.
Y biết mình đã sai khi phá vỡ cây cầu tin tưởng mà hắn đã dày công xây dựng.
Ôn Tần Khê muốn thừa nhận tất cả lỗi lầm của mình để xé băng nhanh nhất có thể nhưng bị áp bức đen tối đến từ người ngồi bên cạnh khiến anh ngạt thở.
Họ ngồi im lặng với Khước Nhiên Triết kiên nhẫn chờ đợi y trả lời nhưng Lâm Tĩnh Tạ đã không nói một lúc lâu, xúi Khước Nhiên Triết nói: "Nếu em không sẵn sàng nói thì hãy quay lại khi em sẵn sàng." một giọng điệu xua đuổi khi y cất lên.
Công bằng mà nói, tâm trí của Ôn Tần Khê trở nên trống rỗng sau khi trải qua một dòng cảm xúc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà quên mất tất cả những câu thoại mà y đã đọc thuộc lòng trong ba ngày liền.
Khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết đã ngủ tiếp, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng bỏ cuộc và nói: "Em xin lỗi Triết ca, em không nên chạm vào tay cô ấy.
Em không phải loại người chạm vào đồ của người khác.
Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm,
Ôn Tần Khê không nói thêm gì nữa định rời đi cho hắn chút không gian, vừa định đứng lên, Khước Nhiên Triết rốt cuộc lên tiếng: “Em có hứng thú với cô ta sao?” bằng một giọng cộc cằn với đôi mắt vẫn bị che.
"Không, em thực sự không có hứng thú với cô ấy.
Tại sao em lại nghĩ về chị dâu của mình theo cách đó? Em là một công dân chính trực không có ý định cướp vợ của anh trai mình.
Bây giờ, vui lên chưa," y nhẹ nhàng lay hắn nói, "Anh không thể giận em mãi được."
Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng thả lỏng với đôi mắt sáng hơn trước khi nhìn hắ dò xét trước khi ngồi thẳng dậy vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê.
Khoảng cách giữa họ giảm đi đáng kể cho đến khi họ ở gần nhau.
Khước Nhiên Triết không thể phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu lừa dối nào và vì vậy mỉm cười hài lòng với câu trả lời của mình.
Điều hắn sợ nhất là bị Lâm Tĩnh Tạ phản bội hoặc bỏ rơi và khi hắn nhìn thấy những hành động thân mật của họ, cả thế giới của hắn như sụp đổ ngay trước mắt hắn.
Đau đớn vô cùng, hắn phải bỏ đi nếu không có lẽ hắn đã bóp cổ Triệu Hoàng Mỵ ngay tại chỗ.
Nếu họ không thể hòa giải, hắn đã lên kế hoạch đủ mạnh để cầm tù Lâm Tĩnh Tạ để hắn luôn có thể giữ y bên mình.
Lâm Tĩnh Tạ thuộc về hắn và chỉ một mình hắn.
Khước Nhiên Triết đã bị đen tối không thể đảo ngược với một gốc rễ xấu xa đã hình thành hoàn toàn bên trong hắn xúi giục những suy nghĩ tâm thần đen tối như vậy.
“Anh có thể bỏ qua chuyện này nhưng tất nhiên anh có một số điều kiện,” Khước Nhiên Triết nói bằng một giọng ngọt ngào mà người ta không nên tin tưởng nhưng Ôn Tần Khê ít có kinh nghiệm đối phó với một tính cách như vậy và đã rơi vào bẫy của hắn.
"Chắc chắn rồi, em sẽ làm bất cứ điều gì miễn là anh có thể tha thứ cho em," y đáp lại và dịch chuyển cơ thể một cách cẩu thả trong khi tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Khi y nói, hơi thở ấm áp của y sượt qua mặt Khước Nhiên Triết, dẫn đến một sự phân hạch không tự nguyện khiến hắn căng thẳng.
"Một, em phải hứa sẽ không bao giờ phản bội anh," hắn nghiêm giọng nói, "đừng trả lời hời hợt.
Hãy suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ không tha thứ nếu em phản bội anh."
Ôn Tần Khê lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra sau, "Đương nhiên, đương nhiên," y trên mặt cười nói, "Em cũng không có ngốc như vậy."
Khước Nhiên Triết quyết định đưa ra thêm một số điều kiện khi thấy Lâm Tĩnh Tạ háo hức muốn thu phục hắn như thế nào.
“Em phải nấu ăn cho anh trong suốt phần đời còn lại của chúng ta,” hắn nói, cúi người lại gần hơn với cánh tay uể oải đung đưa trên đầu gối cong.
Ôn Tần Khê, "...."
Anh muốn thuê tôi làm đầu bếp cho đến khi kết hôn trong phần còn lại của trò chơi sao? Ôn Tần Khê nghĩ vậy lắc đầu