Một tên cướp hoảng sợ kêu to: "Lão đại!" với những giọt nước mắt lăn dài trên má nhưng ngay lập tức mím chặt miệng khi đôi mắt đầy sát khí của Khước Nhiên Triết lườm hắn trong tầm nhìn ngoại vi.
Cơ thể của bọn cướp dường như cuối cùng cũng có dấu hiệu khi adrenaline chạy khắp cơ thể chúng như dòng nước ầm ầm chảy qua cửa xả lũ đang mở của bức tường đập.
Tất cả đều phân tán theo các hướng khác nhau như thể đánh dấu thời điểm bắt đầu đếm ngược trong trò chơi trốn tìm.
Khước Nhiên Triết không có ý định để họ ra đi tàn nhẫn chặt từng người một mà không có cách nào trốn thoát ngoại trừ cái chết.
Cứ như thể hắn vừa nếm thấy mùi máu khiến hắn thèm muốn nhiều hơn.
Nhìn thấy Khước Nhiên Triết biến mất trong bụi rậm khi đuổi theo bọn cướp, Ôn Tần Khê nhân cơ hội trốn thoát khi cõng Triệu Hoàng Mỵ lên lưng trong khi tìm kiếm cô gái kia xung quanh.
Y gọi cô nhiều lần nhưng cô gái đã quá hóa đá và không thể đáp lại.
Ôn Tần Khê đang chuẩn bị tìm kiếm trong bụi cây thì y nghe thấy một âm thanh chói tai the thé phát ra từ phía đông.
Y đặt Triệu Hoàng Mỵ trên mặt đất và lao về hướng đó chỉ để thấy Khước Nhiên Triết vẫn đang trong tình trạng điên cuồng đang nâng cổ một cô gái bất lực lên với đôi chân lơ lửng giữa không trung.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê nguyền rủa, lấy một khúc gỗ định hạ gục Khước Nhiên Triết và cứu cô gái.
Y dùng hết sức vung khúc gỗ nhắm vào gáy Khước Nhiên Triết nhưng trước khi y có thể đánh hắn, Khước Nhiên Triết đã nắm lấy khúc gỗ ném nó và người giữ nó cách đó một mét.
Ôn Tần Khê tuyệt vọng khàn giọng kêu lên, đau đến nhăn nhó: "Triết ca!" thậm chí không chắc chắn nếu nó sẽ giúp đỡ.
Có lẽ đây là cuối con đường để cả hai bắt đầu lại trò chơi.
***
Nghe thấy giọng nói vô cùng dịu dàng gọi mình, Khước Nhiên Triết dần trở nên minh mẫn, tầm nhìn của hắn mờ đi trong khi nheo mắt nhìn về phía Lâm Tĩnh Tạ.
Hắn buông cô gái đang sợ hãi ra khi loạng choạng đi về phía Lâm Tĩnh Tạ.
Ôn Tần Khê nhìn thấy hắn lê bước trong bụi cây hướng về phía mình, không khỏi lo lắng.
Khước Nhiên Triết đánh rơi thanh kiếm vấy máu xuống đất trong khi dụi mắt thật mạnh trong nỗ lực vô ích để nhìn rõ.
Vết máu đỏ tươi trên tay vấy bẩn khuôn mặt khiến hắn trông càng đáng thương hơn.
Với rất nhiều nỗ lực, hắn gọi, "Tiểu Tạ," đưa tay ra với y.
Ôn Tần Khê có thể nói rằng Khước Nhiên Triết đang trở lại bình thường, vì vậy đã đứng dậy lao về phía hắn, đến đúng lúc để ôm lấy cơ thể đang gục xuống của Khước Nhiên Triết.
Quần áo của Ôn Tần Khê dính đầy máu từ quần áo của Khước Nhiên Triết nhưng y không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như vậy mà quan tâm đến trạng thái tinh thần của Khước Nhiên Triết.
Ôn Tần Khê không thể không cảm thấy như mình đã làm hắn thất bại khi y đặt cơ thể nặng nề uể oải của Khước Nhiên Triết xuống đất.
Khước Nhiên Triết đã bất tỉnh từ lâu, trông giống như một người hoàn toàn khác với vẻ mặt điềm tĩnh, đó là nếu bạn bỏ qua vết máu loang lổ trên mắt hắn.
Ôn Tần Khê xé quần áo của mình định băng bó vết thương của Khước Nhiên Triết do rìu gây ra trước đó.
Khi đang thắt nút thắt cuối cùng, y chợt nghe thấy một giọng nói run run nhưng ngọt ngào quen thuộc đến lạ.
"Tạ ca!" cô nói trong khi bò trên mặt đất vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Ôn Tần Khê nhíu mày khi nhìn thấy đó là ai.
Y không khỏi thắc mắc làm sao hai cô gái xuất thân từ những gia đình danh giá lại ở trong một khu rừng hẻo lánh trong tay bọn cướp.
Họ không có lính canh hay những người hộ tống họ, đặc biệt là Triệu Hoàng Mỵ vì địa vị của ả thậm chí còn cao hơn?
Y hốt hoảng chạy về phía cô gọi: "Lý Khiết Khiết! Em có sao không?" và quỳ xuống trước mặt cô.
Cô ngay lập tức lao vào vòng tay y khóc nức nở và không thể kiềm chế được sự dằn vặt của mình.
Ngoài đôi mắt sưng đỏ, Lý Khiết Khiết xanh xao ốm yếu khi cơ thể và