"Huh?" hỏi một Khước Nhiên Triết không có não.
Ôn Tần Khê đã không dễ dãi với hắn khi nói: "Em sẽ rời đi nếu anh không hoàn thành trong năm phút nữa," với giọng điệu đe dọa của giáo viên sẽ khiến bất kỳ học sinh nào tuân theo.
Khước Nhiên Triết cúi đầu tập trung viết.
Hắn đã hoàn thành công việc của mình trong vòng ba phút và giao công việc của mình cho Lâm Tĩnh Tạ với một nụ cười ranh mãnh kín đáo.
Thầy giáo Ôn Tần Khê cau mày sâu hơn khi quan sát công việc tiện lợi của Khước Nhiên Triết, tự hỏi liệu đây có phải là kết quả của việc Khước Nhiên Triết thiếu thời gian hay không thực hành.
Bài viết của Khước Nhiên Triết dường như đã lao thẳng xuống Thái Bình Dương.
Hầu hết nó trông giống như vết cào của gà do một con gà trống sử dụng nhiều thuốc gây ảo giác và không chỉ bất kỳ loại thuốc gây ảo giác nào mà là LSD.
Kinh khủng đến mức Ôn Tần Khê không nhịn được chửi: "Đây là cái thứ chó má gì vậy? Hiện tại anh đang đùa giỡn với em sao?"
***
Khước Nhiên Triết trông ngây thơ hơn bao giờ hết giống như một thiên thần.
"Tiểu Tạ, anh có thể làm tốt hơn, để anh thử lại," hắn nói, lấy một tờ giấy trắng khác để làm lại công việc.
Ôn Tần Khê cẩn thận quan sát hắn để chắc chắn rằng hắn đang nghiêm túc và có vẻ như vậy.
Khước Nhiên Triết thực sự trông giống như hắn đang trút bầu tâm sự trên giấy và chú ý đến từng chi tiết.
Mặc dù tốt hơn, nhưng trang ghi của hắn vẫn không bằng tác phẩm trước đây của anh ấy trước khi xảy ra vụ cướp.
Điều mà Ôn Tần Khê không biết là y đang đối phó với một con sói lão luyện, rất thành thạo trong việc hóa trang thành cừu và ngây thơ hòa nhập với bầy.
Trên thực tế, kỹ năng đọc viết của Khước Nhiên Triết tương đương với Lâm Tĩnh Tạ nhưng hắn cố tình che giấu nó vì những lợi ích nhất định sẽ sớm rõ ràng.
Ôn Tần Khê bực bội bắt hắn làm lại nhưng kết quả hơi tệ đi.
Không muốn dành cả đêm để làm việc này, y di chuyển đến phía sau Khước Nhiên Triết và nắm tay hướng dẫn hắn viết ra các ký tự đúng cách.
Ôn Tần Khê đang quỳ, ngực áp vào vai Khước Nhiên Triết, mặt họ gần đến mức má họ khẽ chạm vào nhau.
Khước Nhiên Triết nén cười bằng cách cắn môi giả vờ tập trung vào hướng dẫn của Ôn Tần Khê.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong sự vô liêm sỉ của mình với hơi ấm từ Lâm Tĩnh Tạ truyền vào da thịt hắn qua lớp vải.
Một làn sóng say sưa của cảm giác hưng phấn chảy đến tất cả các đầu dây thần kinh của hắn khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên.
Nửa thân dưới của hắn không tránh khỏi bị k.ích thích ngứa ngáy muốn bắt nạt Lâm Tĩnh Tạ đến thỏa mãn.
Khước Nhiên Triết hoàn toàn tận hưởng sự thân mật của họ khi Lâm Tĩnh Tạ nán lại một lúc lâu với hai bàn tay đan vào nhau trong khi chuyển động một cách tinh vi để lại những nét chữ đẹp đẽ do cả hai người tạo ra.
Trong khoảnh khắc ngây ngất của mình, hắn đã quyết định đóng khung mảnh giấy này như một lời nhắc nhở về lần đầu tiên Lâm Tĩnh Tạ tự nguyện nắm tay hắn.
Trong khi một người đang có những suy nghĩ tục tĩu, Ôn Tần Khê đã hoàn toàn tập trung vào việc dạy dỗ hắn.
Y chỉ nán lại vì Khước Nhiên Triết đã viết sai hầu hết các ký tự.
Ôn Tần Khê cẩn thận hướng dẫn bàn tay của mình qua hơn một nửa trong số họ giống như một gia sư xuất sắc.
Nếu y biết học sinh bẩn thỉu của mình đang nghĩ gì, y đã đánh Khước Nhiên Triết bằng một cuốn sách ngay bây giờ.
Chu trình này diễn ra thêm hai lần nữa cho đến khi Khước Nhiên Triết có dấu hiệu cải thiện.
Cuối cùng họ cũng dừng lại nhưng khi họ làm xong thì đã quá muộn nên Khước Nhiên Triết đã giục Lâm Tĩnh Tạ ngủ lại.
Biết quy định nghiêm ngặt của ông Lâm, Ôn Tần Khê đương nhiên đồng ý vì điều đó tốt hơn là bị trừng phạt.
Ngay khi Ôn Tần Khê gục đầu xuống, não của y từ từ ngừng hoạt động và chìm vào giấc ngủ nhưng Khước Nhiên Triết bị kí.ch thích không buồn ngủ chút nào và quyết định làm phiền Lâm Tĩnh Tạ.
Khước Nhiên Triết quay sang một bên trong khi chọc vào lưng Lâm Tĩnh Tạ một cách khó chịu.
Ôn Tần Khê bị chọc đến sắp nổ tung, quay đầu lại trừng mắt nặng trĩu hỏi: "Làm sao?"
"Anh cần lời khuyên của em," Khước Nhiên Triết choáng váng trước Lâm Tĩnh Tạ dễ thương với ánh trăng phản chiếu trên làn da trắng như ngọc sứ của y.
Dưới ánh sao đêm, Lâm Tĩnh Tạ trông tao nhã như một người đẹp ngủ trong rừng mà hắn vô cùng muốn tàn phá.
“Hỏi đi.” Ôn Tần Khê dụi dụi mắt cho tỉnh táo.
"Làm thế