Ôn Tần Khê nhận điện thoại với khuôn mặt dài nhưng nhanh chóng hiểu ý của bác sĩ khi nhìn thấy hình vẽ xấu xí trên mặt y.
Y tức giận nhưng thay vào đó lại phát ra một tiếng cười đáng ngại.
"Được rồi tuyệt.....!Tôi sẽ trả lại những cái túi thụt rửa đó gấp mười lần," y nói với nụ cười gian xảo khiến bác sĩ sợ hãi.
Chỉ khi trả lại điện thoại cho bác sĩ, y mới nhìn kỹ khuôn mặt của mình.
Như thể bị sét đánh, y hỏi, "Mạch Châu?"
Trước mặt y là một khuôn mặt quen thuộc nhưng già dặn hơn rất nhiều.
Y luôn nghĩ chỉ có Triệu Hoàng Mỵ đến từ thế giới thực nhưng hóa ra có một Mạch Châu trong thế giới thực.
Bác sĩ bối rối nhìn y khi nghiên cứu hồ sơ của y.
Anh lấy một ít cồn tẩy rửa từ bộ dụng cụ y tế của mình và nhúng vào một chiếc tăm bông trước khi đưa cho Ôn Tần Khê để loại bỏ một số vết mực vĩnh viễn trên mặt.
Anh định hỏi y rằng họ đã từng gặp nhau chưa nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, anh buột miệng, "Tắc kè!"
Ôn Tần Khê, "....."
Y đã không nghe thấy biệt danh đó trong một thời gian dài và đóng băng ngay khi từ đó phát ra từ miệng Mạch Châu.
Ở trường trung học, y đã trao tặng danh hiệu tắc kè nhờ khả năng âm thầm hòa mình vào hậu cảnh.
Nếu không có ai thực sự tìm kiếm y, sự hiện diện của y sẽ không được chú ý, vì vậy tắc kè.
Không phải là y im lặng, chỉ là y không hòa nhập được với đám con nhà giàu, vừa thấy mẹ đến đón đã vui vẻ bộc lộ bản chất thật của mình.
Nhưng làm thế quái nào mà Mạch Châu biết được điều đó?
Có phải anh học cùng trường cấp ba với y không, nếu có thì tại sao y lại không nhớ ra anh?
"Lẽ ra tôi nên biết đó là cậu.
Bây giờ điều đó có ý nghĩa rất nhiều," anh nói nhưng nhìn vẻ mặt hoang mang của Ôn Tần Khê, anh có thể nói rằng anh đã bị lãng quên từ lâu.
"Chờ đã, cậu không nhớ tôi à? Ồ, đúng rồi, tôi kém các cậu một tuổi và khi đó còn để tóc vàng.
Một xueba như cậu làm sao có thể nhớ đến tôi khi tất cả những gì cậu làm là ghi ngày tháng sách của mình?" anh giải thích, "Trông cậu khác quá.
Cuối cùng thì cậu cũng làm mất kính và niềng răng.
Nếu tôi không nhìn kỹ thì tôi sẽ không biết đó là cậu."
Ôn Tần Khê từ từ tiêu hóa những lời của Mạch Châu, y nhớ năm đó có một cô gái tóc vàng lôi thôi lếch thếch nhưng hầu như không để ý đến bạn cùng lớp chứ đừng nói đến học sinh lớp khác.
Mạch Châu kiểm tra xong y và tiếp tục nói nhưng Ôn Tần Khê hầu như không chú ý.
"Bác sĩ, rõ ràng là em ấy không nghe.
Anh có thể nói cho tôi biết em ấy cần phải làm gì, tôi sẽ chăm sóc em ấy," Ôn Đan Niên, người đã xuất hiện vào một thời điểm nào đó, nói.
Anh đang đợi Ôn Tần Khê tỉnh lại thì Hạ Bạch gọi anh đến đón em trai trước thời hạn.
Ôn Tần Khê cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh trai mình sau một thời gian dài như vậy.
Y đột nhiên bị choáng ngợp bởi căn bệnh ở nhà.
Mạch Châu thấy vậy không khỏi hỏi: "Cậu là?"
"Tôi là anh trai của em ấy," Ôn Đan Niên trả lời, đặt tay lên vai Ôn Tần Khê trước khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Tần Khê.
"Chết tiệt! Mặt em sao vậy?" Ôn Tần Khê nhếch môi ra hiệu bằng mắt về phía Hắc Bảo và Hạ Bạch.
Ôn Đản Niên hiểu ý ném cho y một ánh mắt như muốn nói Anh giúp em báo thù.
Mối ràng buộc bất thành văn này đã khiến Mạch Châu bí mật thắp nến cho hai chàng mọt sách.
Ôn Tần Khê để anh trai mình thảo luận với Mạch Châu và bằng cách nào đó đi dạo để liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang nằm trong hộp trò chơi giống như một người đẹp ngủ trong truyện cổ tích.
Y đột nhiên nhớ tới thiếu niên vui vẻ sôi nổi trong trò chơi khiến tim y đau nhói.
“Em sẽ đưa anh ra ngoài.” Y nói, mu bàn tay chạm vào mu bàn tay của Khước Nhiên Triết.
"Tiểu Khê, đi thôi!" Ôn Đản Niên nhẹ nhàng gõ cửa sổ thủy tinh nói.
Ôn Tần Khê quay gót định rời đi,