Tất cả những gì y phải làm là đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Đúng 8 giờ sáng, cặp đôi vui vẻ đi dạo trong khi Mạch Châu, người đã thành công trong việc thoát khỏi công chúa băng giá, đang kiểm tra sức sống của Ôn Tần Khê.
"Chết tiệt!" Hạ Bạch hét lên khi nhìn thấy toàn bộ miệng của mình dính đầy mực.
Hắc Bảo không khỏi cười khổ, thẳng đến Hạ Bạch mới nói: "Cậu cười cái gì, nhìn mặt cậu đi!"
"A!...!Mẹ kiếp lão Ôn cái thứ chết tiệt này không ra được!" Hắc Bảo hét lên bằng cách sử dụng một số khăn lau.
"Lão Ôn, tại sao cậu phải bao gồm cả tôi khi Bảo Bảo khiêu khích cậu," Hạ Bạch nói, lấy trộm một số khăn lau từ gói hiện có trong tay Hắc Bảo.
"Có tội với nhau," Ôn Tần Khê trả lời với một nụ cười hài lòng trước khi nằm xuống trong hộp trò chơi, "Bác sĩ có thể vui lòng không hỗ trợ họ một ít cồn tẩy rửa để loại bỏ vết mực," bây giờ nói với Mạch Châu.
"Bác sĩ quá trang trọng, cứ gọi tôi là Mạch Châu và cảm ơn vì đã làm việc này," anh nói nhưng Ôn Tần Khê chỉ đáp lại bằng một nụ cười trước khi đăng nhập vào trò chơi.
Vì trò đùa của Ôn Tần Khê, khắp văn phòng đã đồn đại rằng Hạ Bạch và Hắc Bảo đang có quan hệ tình cảm dựa trên việc cả hai đều có vết mực đen trên mặt.
Chỉ có một kết luận duy nhất là họ đã hôn nhau nên miệng họ có nét tự mãn giống hệt nhau.
***
Sau khi đăng nhập trở lại trò chơi mà không gặp vấn đề gì, Ôn Tần Khê chuẩn bị rời khỏi nhà họ Lin đến thủ đô.
Mặc dù chỉ vắng mặt trong hai tuần trong trò chơi nhưng hai năm đã trôi qua và mọi thứ đã thay đổi.
Lâm Minh Húc đã cao hơn vài inch khi thử nghiệm với mái tóc đang mọc trên khuôn mặt của mình.
Bà Lâm đã giảm cân một chút có thể lo lắng về những kẻ bất lương rắc rối của mình.
Ông Lâm có những câu thoại căng thẳng rõ ràng khiến Ôn Tần Khê tự hỏi Jolie đã bắt nhân vật của mình làm gì khi y đi vắng.
Toàn bộ Lâm gia và những người hầu ngoại trừ Lâm Minh Húc đứng ở sân trước để từ biệt chủ nhân trẻ tuổi của gia đình họ.
Ôn Tần Khê được kéo vào lòng Bà Lâm khi bà khóc như một người đưa tang trong đám tang.
"Huhuh Tạ Tạ bé nhỏ của mẹ, mẹ sẽ làm gì nếu không có con? Huhuh đừng để người mẹ tội nghiệp của con ở lại với những người này," bà nói, bóp nghẹt Ôn Tần Khê bất lực cho đến khi y gần như không thở được.
Ông Lâm bị vợ sỉ nhục không nhịn được bảo vệ danh dự của mình, "Những người này? Trái tim ngọt ngào của tôi đối với em không tốt sao?" với một biểu hiện sai.
Bà Lâm càng khóc to hơn nói: "Vâng, nhưng mẹ không thể ăn mì hoành thánh của Tạ Tạ của mẹ nữa huhuh."
Mọi người, "....."
Vậy tất cả những tiếng khóc của bà là vì thức ăn?
Ôn Tần Khê nghĩ khi y cố gắng thoát ra và nhìn xung quanh để tìm kiếm Lâm Minh Húc vẫn chưa quay lại.
Vì không thể đợi thêm nữa, Ôn Tần Khê quyết định để lại lời nhắn cho cậu trước khi lên xe ngựa chuẩn bị rời đi.
Xe ngựa vừa khởi hành, Ông Lâm đứng ở cổng đột nhiên phát hiện rương đựng đồ kẽo kẹt mở ra một chút, sau đó đột nhiên đóng lại.
Ông vỗ đùi khi nhận ra đứa con trai thứ hai của mình đang ở đâu và hét lên bảo người đánh xe dừng xe lại.
Ôn Tần Khê bối rối thò đầu ra ngoài cửa sổ định hỏi Ông Lâm có quên thứ gì không nhưng đã kìm lại khi thấy người đàn ông mở rương đựng đồ phía sau xe ngựa.
Ôn Tần Khê tò mò xuống xe và nhìn vào thứ mà Ông Lâm đang trừng mắt với vẻ mặt đen tối.
Lâm Minh Húc đang cuộn tròn trong không gian chật hẹp, che mặt bằng một trong những cuốn sách của Lâm Tĩnh Tạ trong khi nín thở hy vọng mình sẽ không bị phát hiện.
"Đứa trẻ ngốc nghếch!" Ông Lâm hét lên kéo cậu ra ngoài bằng tai.
"A a a a đau quá! Tạ ca cứu em!" Lâm Minh Húc nói với vẻ mặt đau khổ.
Ôn Tần Khê không thể không cười thầm, người trốn theo tàu muốn đến thủ đô với y mà không cần sự đồng ý của cha mẹ họ.
Nó chỉ là quá vui nhộn.
“Tiểu Húc, hai tháng nữa