Chứng Hồn Đạo
Chương 1 00: Gặp Nhau
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Thực chất Tu Tiên giới chính là như thế, người có thực lực cường đại cùng uy danh hơn người sẽ có thể trấn áp được người khác!
Nếu Lệnh Hồ không phải là người có uy danh khiến cho cả tu sĩ đỉnh giai cũng phải kiêng kỵ, chỉ sợ đã bị đầu đà kia đánh chết tại chỗ, và Phạm Thánh tông dám phô trương thanh thế ở Hoa Nam châu như thế sẽ dễ hạ thấp mình như thế sao?
Cái gọi là lỗi lầm, tội, thiện, ác chỉ là vẻ bề ngoài. Bởi vì còn có thực lực ở bên trong nữa!
Tất nhiên Lệnh Hồ hiểu rõ những điều này, nên hắn không bị những lời nói tràn đầy mê hoặc của Tiếu Phật tôn chủ làm ù mờ. Mặt khác, nếu như không có chiến đấu gì, mà đám người Phạm Thánh tông cũng không chọc tới mình thì hắn không cần phải ở lại nữa. Tay vừa để xuống, Lệnh Hồ không nói lời nào đã đáp lên cự kiếm, sau đó bay về phía chân trời, lưu lại đằng sau một dải ánh sáng nhiều màu lộng lẫy.
Nhìn phương hướng Lệnh Hồ biến mất, Tiếu Phật tôn chủ vẫn mỉm cười hiền hòa, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo.
Tay hắn phất lên, lập tức kèn lệnh được thổi lên, tiếng nhạc Phạn xướng cũng lần nữa hát vang. Quạt to nhiều màu, cờ hiệu, võng che trong tay hai hàng tăng, ni lại che khắp bầu trời. Các nhịp trống ầm ầm, chuông khánh, nhạc khí diễn tấu lần nữa vang lên. Nhưng đám pháp sĩ Phật môn Phạm Thánh tông giờ đây không quản đến chúng tu nữa, theo tiếng nhạc đong đưa mà tiến về Lạc Hoa tự ở Ma Vân quốc.
Bầy tu ngơ ngác nhìn đám Phật tu khôi phục lại khí thế lớn lối đi về phía xa. Một vài người lanh trí, tâm cơ linh động chợt tỉnh ngộ lại, rối rít phát ra những âm thanh khinh miệt đội ngũ Phạm Thánh tông đó, sau đó điều khiển pháp bảo của mình đi theo những hướng khác nhau.
Thật ra khi nãy Tiếu Phật tôn chủ đã âm thầm lấy tinh thần Phật môn làm ảnh hưởng tới ý thức chúng tu, cho nên chúng tu mới đột nhiên cảm giác được lời nói mình đã quở trách Tiếu Phật, cảm thấy tội lỗi của mình thật lớn, không thể nào tha thứ được.
Lệnh Hồ không phải không biết hành động của Tiếu Phật, nhưng không nói gì về việc Tiếu Phật thi triển thần thông Phật môn cả. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì môn thần thông này cũng rất lợi hại, nếu như muốn ngăn cản thì đích thân Lệnh Hồ phải động thủ với Tiếu Phật, và đương nhiên Lệnh Hồ sẽ không vì việc nhỏ mà ra tay với một địch thủ cường đại như vậy.
Vừa dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới Ma Vân quốc, Lệnh Hồ vừa nhớ lại những hành động của Tiếu Phật. Đây quả thật là một Phật tu có thực lực rất mạnh. Nghĩ thêm một lúc nữa, Lệnh Hồ liền lắc đầu, sau đó không nghĩ tới Tiếu Phật nữa.
Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới lúc mình nói tên của mình ra, làm cho chúng tu phải kinh ngạc và sợ hãi đến như vậy. Năm mươi năm qua Lệnh Hồ luôn tiềm tu ở Mộc tuyệt chi địa cùng Thổ tuyệt chi địa. Sau khi xuất quan, hắn cũng không ngờ rằng danh tiếng của mình lúc này đã lan khắp cả Tu Tiên giới như thế.
Hắn cũng không biết rằng việc hắn dùng sức một người đánh bại sự liên thủ của bảy tu sĩ đỉnh giai, hơn nữa làm cho tu vi của bọn họ bị thối lui là một việc kinh thiên động địa như thế nào. Việc này một khi đã truyền ra mà không làm chấn động cả Tu Tiên giới mới là chuyện lạ đó!
Tên của Lệnh Hồ đã trở thành sự kiêng kỵ của các tu sĩ đỉnh giai. Mà thần thông Hồn đạo của hắn cũng được mọi người tu tiên chú ý, vô số các tu sĩ có thiên tư hơn người đã bắt đầu thăm dò đại đạo linh hồn, coi trọng đại đạo linh hồn.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Dĩ nhiên, đây là việc ai ai cũng biết, nhưng chỉ riêng bản thân Lệnh Hồ là người trong cuộc lại không biết uy danh của mình đã lớn đến thế!
Một đường phi hành với tốc độ cực nhanh cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh nữa. Mấy canh giờ sau, Lệnh Hồ đã bước chân vào địa giới của Ma Vân quốc.
Lúc đến Ma Vân quốc, Lệnh Hồ hoàn toàn không cần hỏi người nào cả. Thần niệm tản phát trong hư không của hắn đã sớm phát hiện được tung tích của ba người Nạp Lan Bạch Y, tiểu sư muội Phong Vũ Nhược cùng với Lý Thiên Mạc!
Chân bước lên cự kiếm phi hành, Lệnh Hồ trực tiếp đi tới Lạc Hoa tự.
Qua thần niệm, hắn biết được tuy ba người Nạp Lan Bạch Y, tiểu sư muội Phong Vũ Nhược cùng với Lý Thiên Mạc đều ở trong Lạc Hoa tự, nhưng lại không ở chung một chỗ! Nạp Lan Bạch Y đang tĩnh tọa bên cạnh một cây thông già đã ngàn năm ở ngoài chùa, tiểu sư muội đang luyện kiếm trên đỉnh núi, còn Lý Thiên Mạc lại đang nhập định trong một gian tĩnh thất.
Còn các tăng lữ trong chùa lúc này hoặc đang tụng kinh ngồi thiền ở trên đại điện, hoặc giảng dạy kinh Phật cho các Phật tử. Phật lực trên người lúc nào cũng tỏa khắp, các loại pháp khí Phật môn tỏa ra linh quang sáng chói.
Lệnh Hồ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bay về đỉnh núi, tìm gặp Phong Vũ Nhược trước.
Trong năm mươi năm nay, tu vi của tiểu sư muội Phong Vũ Nhược đã tăng tiên rất nhiều, hiện nay đã là Xuất Khiếu hậu kỳ rồi.
Dùng năm mươi năm, nàng từ Nguyên Anh hậu kỳ tiến lên Xuất Khiếu hậu kỳ, tăng liên tục một cấp. Tuy thiên tư vẫn thua Lệnh Hồ và Lý Thiên Mạc, nhưng nếu so với những người tu tiên khác, có thể nói tư chất tu tiên của nàng vô cùng ưu tú.
Trong Tu Tiên giới, có rất nhiều tu sĩ dùng đến mấy chục năm, thậm chí là trăm năm nhưng vẫn không thể có tiến cảnh nào cả. Tỷ như từ Nguyên Anh trung kỳ tiến cảnh lên Nguyên Anh hậu kỳ, đôi khi có những người lại dừng ở cảnh giới này mãi mãi. Đừng nói là mấy chục năm hay trăm năm, có lẽ vĩnh viễn không thể nào đột phá được.
Tiến cảnh tu vi của tiểu sư muội Phong Vũ Nhược tương đối ổn định. Với tốc độ tu luyện của nàng hiện nay, Lệnh Hồ tin rằng nàng có thể tu luyện thẳng tới cả Độ Kiếp kỳ, thậm chí là vượt qua ba lần thiên kiếp để tu thành chính quả. Dĩ nhiên, điều này phải cần rất nhiều thời gian, nhưng chắc chắn sẽ có hi vọng trong một ngàn năm.
Khi thấy Lệnh Hồ ngự kiếm đáp xuống