Chứng Hồn Đạo
Chương 12 0: Thi Hồn
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Giải thích: Trong chương 119, ở khúc cuối của chương có vài đoạn mình dùng cụm từ "hai nguyên thần", có nhiều bạn sẽ thắc mắc rằng Lệnh Hồ chưa có nguyên thần thì sao lại nói là "hai nguyên thần". Đúng là Lệnh Hồ chưa có nguyên thần, nhưng lúc nói "hai nguyên thần" là đang đứng ở góc nói của yêu xà Bàn Phúc, mà yêu xà Bàn Phúc tin rằng Lệnh Hồ đã đạt tới Độ Kiếp kỳ rồi nên chắc chắn phải có nguyên thần.
Hai người không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là thi triển hết lực lượng linh hồn, Vạn Thông tiên thành cũng vì thế mà biến thành một mảnh phế tích.
Dư uy của lực lượng linh hồn còn khuếch trương ra ngoài ngàn dặm, vô số sinh linh hoảng hốt chạy trốn. Nhưng có rất nhiều sinh linh còn chưa có hành động gì thì đã bị dư uy lực lượng linh hồn đánh chết.
Lệnh Hồ không cách nào khống chế được oai linh hồn cả. Dưới sự tấn công cường thế của thần thi yêu xà Bàn Phúc, chẳng những Lệnh Hồ không cách nào giữ lại thực lực được, mà ngay cả những hậu chiêu cũng dần dần phải sử dụng.
Lá bài tẩy của Lệnh Hồ dĩ nhiên chính là tám đầu Tự nhiên thần thức sinh linh mạnh nhất trong Đan Bích sơn ở thế giới thức hải.
Tuy nói thần niệm đang ở trạng thái thần du chi thuật của Lệnh Hồ cũng có thực lực Độ Kiếp trung kỳ, nhưng dù sao cũng là thần niệm đang ở trạng thái hư ảo, nên uy lực của thần thông thần niệm đã bị giảm đi rất nhiều.
Nếu như đối phương cũng làm cho nguyên thần thoát xác, tất nhiên Lệnh Hồ sẽ không sợ hãi. Nhưng nếu là người thật thì chắc chắn thần thông thần niệm đang ở trạng thái hư ảo của Lệnh Hồ không thể nào chống lại được.
Lần này Lệnh Hồ để thần niệm của mình tiến vào trạng thái thần du chi thuật, vì muốn phòng ngừa bất trắc nên hắn đã nhân tiện đem theo tám đệ tử ưu tú nhất của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, cũng chính là tám Tự nhiên thần thức sinh linh trấn áp các phương hướng của Tiên Thiên bát quái theo.
Phải biết rằng tám đầu Tự nhiên thần thức sinh linh đó chính là những sinh vật có căn cốt cũng như linh tính tốt nhất được chính thiên địa thần vật ánh trăng lựa chọn, cho nên mới có thể trở thành những linh vật có cơ duyên trấn thủ quái vị Tiên Thiên bát quái.
Những năm gần đây, tám đầu Tự nhiên thần thức sinh linh này đều làm môn hạ nghe đạo của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, đều có những lĩnh ngộ riêng của mình. Qua nhiều năm tháng, mỗi vật đã tự nghĩ ra ình những thiên phú thần thông cũng như sở trường riêng ình.
Yêu xà Bàn Phúc cho rằng Lệnh Hồ cũng giống như nàng, thôn phệ các Yêu thú khác rồi dung hợp vào trong nguyên thần, nhưng lại không biết rằng Lệnh Hồ căn bản không cần thôn phệ, ngược lại còn có vô số Tự nhiên thần thức sinh linh để sử dụng. Dĩ nhiên, hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng tám sinh linh trấn áp quái vị kia. Nhưng ở trong Đan Bích sơn trong tinh thần thức hải của hắn lại có lực lượng của tạo hóa, đang không ngừng diễn sinh ra nhiều Tự nhiên thần thức sinh linh, hơn nữa còn mở mang linh trí, đi tới các thần phách để nghe giảng đạo.
Những Tự nhiên thần thức sinh linh đó sau này sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của Lệnh Hồ.
Hiện tại thần niệm của Lệnh Hồ đang ở trạng thái thần du chi thuật, nếu không phải có sự giúp đỡ của tám Tự nhiên thần thức sinh linh đó, sợ rằng đã không ngăn cản được lực lượng linh hồn cường đại của Bàn Phúc rồi. Trừ khi thân thể của Lệnh Hồ có ở đây, sau đó vận dụng năng lực của Mệnh hồn, hoặc Thiên hồn, hoặc Địa hồn thì hắn mới có cơ may chiến thắng Bàn Phúc.
Mà bản thân Bàn Phúc lúc này lại vô cùng tức giận. Rõ ràng cảm nhận được lực lượng linh hồn của đối phương không bằng mình, nhưng mình không thể áp chế được đối phương, nàng không cam lòng chút nào.
Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tới gần để chiến đấu với đối phương, là cơ hội khó có để lấy lại bảo vật của mình.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Nhưng qua một hồi lâu như thế, yêu xà Bàn Phúc không có chút nắm chắc sẽ bắt được đối phương, tựa như lực lượng của đối phương là vô cùng vô tận vậy, không thể nào đo lường được.
- Chẳng lẽ thật ép ta phải thi triển thần thông Tam Thi đạo kia thật sao?
Mắt yêu xà hiện ra ánh sáng lạnh, cảm thụ được Tỳ Hưu thú đang bị Thiết Bối Thương Trư đánh trọng thương, thần niệm hao tổn nặng nề khiến cho linh hồn bị tổn hại thì rốt cuộc yêu xà đã hạ quyết tâm!
Bỗng nhiên có một cỗ linh hồn lực khổng lồ từ trong thân thể yêu xà đang ở bên trong mảnh phế tích Vạn Thông tiên thành kia toát ra, sau đó hóa thành một con linh xà chui vào trong nguyên thần yêu xà đang giao chiến với Lệnh Hồ trong hư không.
Giờ phút này, Tỳ Hưu thú do nguyên thần yêu xà biến thành đang bị những cái gai nhọn của Thiết Bối Thương Trư đâm thủng bỗng nhiên hóa thành một luồng khí, sau đó cùng với con linh xà kia hợp lại thành nguyên thần của yêu xà.
Thiết Bối Thương Trư được thế không buông tha, mặc dù thân hình to lớn nhưng phản ứng rất nhanh. Ngay lập tức, những cái gai nhọn ở sau lưng được phóng ra, tấn công về phía nguyên thần yêu xà.
Nguyên thần yêu xà kêu to không nghỉ, trong miệng phun ra một luồng khói hôi thối dày đặc, tụ lại thành một lá chắn đỡ lấy những cái gai nhọn của Thiết Bối Thương Trư. Đồng thời, nó lại phát ra một tiếng thét vô cùng thống khổ nữa. Sau đó, từ trong nguyên thần của yêu xà bỗng nhiên mọc ra một cái đầu, nhưng cái đầu này không phải là yêu xà, mà chính là đầu của Tỳ Hưu thú, ở bên cạnh, đầu của Xích Lân thú cũng được mọc ra.
Âm thanh do yêu xà phát ra làm cho người khác cảm nhận được là nó đang vô cùng thống khổ, hiển nhiên yêu xà đang thi triển một loại thần thông vô cùng mạnh mẽ, nhưng môn thần thông này khiến cho nó phải trả giá rất lớn nên nó mới gầm thét như thế.
Lệnh Hồ thấy vậy cũng vội cảnh tỉnh mình không được khinh thường.
Nguyên thần đang ở trong trạng thái Thiết Bối Thương Trư cũng phát ra khí thế to lớn, hai mắt to lớn phát ra hung quang dữ dội, hai lỗ mũi còn lớn hơn đầu người bỗng phát ra hai đạo hơi thở hùng hồn, chân trước vung lên một cách mạnh mẽ. Sau đó, trong tiếng gào thét dữ dội, Thiết Bối Thương Trư đã sử dụng thiên phú bẩm sinh của mình: đột kích!
Thế tới Thiết Bối Thương Trư như một ngọn núi khổng lồ, một tiếng ầm vang lên, Thiết Bối Thương Trư đã đụng vào lá chắn hôi thối của yêu xà Bàn Phúc. Lá chắn đó nhất thời bị tan thành nhiều mảnh, mà thế tới của Thiết Bối Thương Trư vẫn không vì thế mà ngừng lại. Một lần nữa kêu gào lên, miệng của nó mở ra để lộ những cái răng nanh vô cùng khổng lồ, tiếp tục tấn công về nguyên thần yêu xà.
Nguyên thần yêu xà phát ra một tiếng kêu thống khổ, cái đuôi lớn của xà bạc lần nữa hiện ra, đánh về cái đầu của Thiết Bối Thương Trư đang tấn công hung mãnh.
Dưới sự va chạm mãnh liệt của hai lực lượng linh hồn cường đại, cái đuôi to lớn của xà bạc bị Thiết Bối Thương Trư đụng phải vỡ