Chứng Hồn Đạo
Chương 21 : Trả Thù
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Năm người đang có cảm giác hai bên gò má bị một cơn gió lướt qua làm đau thì chỉ trong nháy mắt đã bị Lệnh Hồ tát ấy cái bạt tai. Vốn năm người tu sĩ phái Thanh Thành này có khí vũ bất phàm, nhưng giờ phút này cả khuôn mặt đã sưng đỏ cả lên. Nhất là Chung Hữu Ý, dưới sự chiêu đãi "đặc biệt" của Lệnh Hồ, cả khuôn mặt sưng vù thành tím đen, xém chút nữa là che cả hai con mắt lại.
Lệnh Hồ tát xong thì chỉ tay mắng:
- Các ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ mà tùy tiện đi nắm quyền sinh tử của người khác? Việc làm của ta làm tổn hại đến thể diện của người tu tiên? Việc này có liên quan gì đến các ngươi? Cho dù có thật sự làm tổn hại đến danh tiếng người tu tiên thì chỉ dựa vào mấy tên tu sĩ nho nhỏ phái Thanh Thành các ngươi mà cũng dám đi quản? May là những lời nói vừa rồi của các ngươi chỉ là từ miệng nói ra, ta còn chưa nhìn thấy tận mắt. Nếu không ta sẽ vì dân trừ hại, ra tay diệt sạch mấy tên tu tiên bại hoại các ngươi! Tốt nhất các ngươi cứ để ý nghĩ đó trong lòng đi, nếu như thật sự làm ra chuyện thương tổn người dân vô tội, ta sẽ chặt toàn bộ đầu các ngươi xuống tại chỗ! Bây giờ cút đi cho ta!
Sau khi mắng xong một trận, Lệnh Hồ liền đạp ngay mông năm tên phái Thanh Thành được xưng là "Thanh Thành Ngũ Hữu" như năm con heo, tống ngay ra ngoài.
Nếu như nói việc Lệnh Hồ đi săn dã thú rồi nhận tiền thù lao từ tay người phàm làm cho "Thanh Thành Ngũ Hữu" này cảm thấy cực kỳ mất thể diện, vậy thì việc bọn hắn bị Lệnh Hồ tát ấy bạt tai trước mặt mọi người, rồi đá ngay mông đuổi ra khỏi tửu lâu thì không còn là vấn đề thể diện nữa rồi, hành động này của Lệnh Hồ làm cho đám "Thanh Thành Ngũ Hữu" cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mất sạch, nhục nhã vô cùng.
Chật vật đứng dậy trước đại môn của tửu lâu, khuôn mặt của năm người phái Thanh thành lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng thê thảm.
Ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn vào bên trong tửu lâu, Đồ Hữu Lễ vốn có tính tình cuồng ngạo phát điên cả lên, vội vàng tế ra trung phẩm pháp bảo "Nhật Quang Luân", định xông vào bên trong sống chết với Lệnh Hồ. Nhưng lại bị sư huynh Chung Hữu Ý kéo lại!
- Đồ sư đệ, tỉnh táo lại đi!
Khuôn mặt sưng lên của Chung Hữu Ý giờ phút này trông vô cùng dữ tợn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lực lượng khiến cho Đồ Hữu Lễ phải ngưng lại:
- Ta nghĩ cho dù tất cả chúng ta có hợp lại thì không phải là đối thủ của người đó đâu, nếu dây dưa nữa thì chỉ tìm nhục mà thôi. Chúng ta đi tìm Hồ sư huynh, sau đó quay lại tính sổ với tiểu bối Hoa Nghiêm tông này!
Nói xong liền đưa phi kiếm ra, ngự kiếm bay đi.
Mấy vị sư đệ tự nhiên nghe theo lời hắn, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó vậy. Tất cả cũng lấy phi kiếm của mình ra, sau đó bay theo sau.
Thật ra, sau khi bị Lệnh Hồ đá ra khỏi tửu lâu, thì điều làm cho Thanh Thành Ngũ Hữu cảm thấy mất mặt nhất chính là ánh mắt của những người phàm nhân nhìn vào bọn họ, điều này làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nếu như không phải lời cảnh cáo của Lệnh Hồ còn văng vẳng bên tai thì sợ rằng bọn họ đã giết sạch sẽ những người phàm nhân kia.
Cho nên, bọn họ chỉ còn cách nhẫn nhịn xuống, sau đó đi tìm đại sư huynh đời thứ nhất Hồ Bất Vi, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ tới làm chủ, sau đó quay lại tính sổ với tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông này.
Lệnh Hồ cười lạnh nhìn Thanh Thành Ngũ Hữu vẻ mặt đầy oán độc ngự kiếm bay đi, không hề để bọn chúng ở trong lòng.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Bọn người này cũng chỉ là những người tu tiên tự cao tự đại mà thôi, không đáng để hắn chú ý tới.
Thấy Lệnh Hồ chỉ giở tay nhấc chân đã đánh cho năm tên tu sĩ trẻ tuổi ngông cuồng kia thành mấy đầu heo, rồi đá ra khỏi tửu lâu thì những người phàm nhân ở đây không khỏi có sự kính sợ hơn với Lệnh Hồ. Đồng thời, trong lòng họ cũng dâng lên cảm giác tông sùng chân chính với người tu tiên này.
Bởi vì, Lệnh Hồ không xem những người phàm như bọn họ là con kiến hôi như những người tu tiên khác, mà còn thật sự tôn trọng bọn họ, đối đãi với bọn họ như con người. Vì những người phàm như bọn hắn mà không tiếc đắc tội với người tu tiên khác.
- Tiên trưởng, ta thấy mấy người kia sẽ tìm người quay trở về báo thù người đấy. Mặc dù tiên trưởng thần thông quảng đại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tiên trưởng nên đi tránh mặt thì hơn?
Chưởng quỹ tửu lâu này sau khi biết Lệnh Hồ là một người tu tiên có tình có nghĩa thật sự thì không khỏi lo lắng thay cho Lệnh Hồ, không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
Lệnh Hồ cười lớn lên:
- Chưởng quỹ đừng lo, chỉ là mấy tiểu nhân nhảy nhót mà thôi, ta còn chưa để trong lòng đâu, tạ ơn ý tốt của chưởng quỹ vậy. Hôm nay cơm nước đã no nê rồi, còn cần làm phiền chưởng quỹ tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi một phen.
Thấy Lệnh Hồ nói như thế, chưởng quỹ cũng không nhiều chuyện nữa. Có những chuyện nói ít là được rồi, nếu nhiều lời thì sẽ ngược lại không tốt. Hắn lập tức xoay người tìm cho Lệnh Hồ một gian phòng tốt.
Một ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên khi đêm đến cũng không an tĩnh chút nào.
Trong lúc Lệnh Hồ thoải mái ngâm mình trong nước ấm thì năm tên tu sĩ phái Thanh Thành bị hắn đánh cho thành đầu heo ban nãy đang ngự kiếm phi hành trong đêm khuya, trong cơn gió lạnh lẽo cùng với lòng tràn đầy sự thù hận đang bay thẳng về phía Vân Mông sơn.
Rất nhanh, năm người đã bay qua Vân Mộng sơn, sau đó tiếp tục đi theo hướng tây.
Sau khi bay được khoảng một trăm dặm, năm người mới ngừng lại một chút. Chung Hữu Ý lúc này lấy ra một đạo Truy Tung phù phát ra, năm người nhanh chóng bay theo phương hướng Truy Tung phù.
Nhưng điều làm cho năm người cảm thấy kỳ lạ chính là Truy Tung phù lại bay ngược trở về, sau đó phóng về phương hướng Vân Mộng sơn.
Năm người này đưa mặt nhìn nhau, mặc dù không hiểu sao Hồ sư huynh lại rời khỏi địa điểm hẹn gặp lúc trước, nhưng năm người tin rằng Truy Tung phù sẽ không đi sai hướng. Nếu như Truy Tung phù đã bay