Chứng Hồn Đạo
Chương 27 : Cổ Bảo
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Trong đám người tu tiên đang hỗn chiến, một người áo xanh dáng vẻ đầy kiêu ngạo hừ lạnh nói:
- Hãy giao nguyên thể tiểu yêu của vật chí linh ra đây, rồi ai đi đường nấy!
- Ta nói rồi, Cổ Kiếm tông ta không có đoạt được nguyên thể tiểu yêu của vật chí linh. Vào thời điểm chúng ta chạy tới thì tên Hạo Hư kia đã chết rồi! Vật chí linh lúc đó đã sớm biến mất rồi, không biết là bị ai đoạt lấy!
- Ngươi tưởng chúng là là trẻ nít lên ba ư? Lúc ấy chỉ có Cổ Kiếm tông các ngươi ở đấy, hơn nữa tên Hạo Hư đạo tặc kia cũng vừa mới tắt thở, không phải các ngươi là ai chứ?
Cổ Bất Cô đương nhiên không tin:
- Trừ phi...các ngươi để cho ta lục soát!
- Cổ Bất Cô, ngươi khinh người quá đáng! Nếu nói không tin vậy thì cứ đấu với nhau đi, xem thử ai là người sống sót cuối cùng. Các sư đệ, không cần nương tay nữa, giế t chết những tên tặc tu phái Thanh Thành này đi!
Người tu sĩ đứng đầu Cổ Kiếm tông hi vọng song phương có thể ngừng chiến, nên đã cố ý làm yếu thế bên mình đi. Nhưng mấy tên tu sĩ phái Thanh Thành lại ỷ vào thân phận gây sự tới, người tu tiên coi trọng mặt mũi của mình nhất, sao có thể để người khác soát người chứ? Nếu đã như thế thì chỉ còn nước chiến mà thôi.
Trong những người đang chiến đấu đó, Lệnh Hồ có thể nhận ra người có tu vi cao nhất là Cổ Bất Cô của phái Thanh Thành, là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn. Còn tên tu sĩ đứng đầu Cổ Kiếm tông kia cũng thế, có tu vi là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn.
Còn những người còn lại đa số là Nguyên Anh trung kỳ và sơ kỳ, cũng có mấy người là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nữa.
Qua cuộc nói chuyện ở hai bên, Lệnh Hồ đã hiểu nguyên nhân của cuộc chiến này ở đâu: chính là do sự tranh giành nguyên thể tiểu yêu của vật chí linh, hơn nữa, người đoạt được nguyên thể tiểu yêu ba năm trước đây là Hạo Hư đạo trưởng cũng đã bỏ mạng rồi.
Vốn sự tình này chỉ là trùng hợp, nhưng Lệnh Hồ không ngờ rằng mình mới bế quan xong thì lại gặp phải. Nghĩ đến đây thì Lệnh Hồ không khỏi cười khổ.
Phái Thanh Thành đã coi mình là cừu định nhất định phải giết, điều này Lệnh Hồ đã biết rõ trước khi vào Hỏa Diệm sơn. Lúc này hắn thấy đám người Cổ Bất Cô gây sự thì không khỏi có thêm ác cảm với phái này. Nhưng mà, cho dù như thế thì Lệnh Hồ cũng không có ý định nhiều chuyện đi tới, chỉ cần không chọc tới mình, hắn cũng mặc kệ những người này chém giết với nhau.
Lại có thêm một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị hủy thân thể, Nguyên Anh còn chưa bay được bao xa thì đã bị Cổ Bất Cô tế ra một pháp bảo hình chuông bao lại. Ầm một tiếng, Nguyên Anh đã nổ tan xác ở trong cái chuông đó.
Đồng thời, bên phái Thanh Thành cũng có vài đệ tử rơi xuống. Nhưng nhìn lại thì phái Thanh Thành cũng chiếm thượng phong hơn.
Ánh mắt Lệnh Hồ khẽ nhíu lại, hắn phát hiện cái pháp bảo hình chuông của Cổ Bất Cô là một bảo khí thượng phẩm. Quả nhiên uy lực bất phàm, ngay cả Nguyên Anh của tu sĩ Kết Đan kỳ đều không thể thoát khỏi.
Mà khi thấy Cổ Bất Cô tế ra cái chuông này, vị tu sĩ kia bên Cổ Kiếm tông cũng thất thanh hô lên:
- Cổ bảo "Táng Hồn chung"!
Tuy các loại pháp bảo thông thường chia làm ba cấp bậc hạ, trung, thượng tam phẩm, nhưng vẫn có chút bảo khí cùng linh khí được các tu sĩ viễn cỗ truyền xuống. Những pháp bảo đó có uy lực lớn hơn các pháp bảo bây giờ nhiều, và được gọi là cổ bảo.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Bảo khí có bảo khí cổ bảo, linh khí tự nhiên cũng có linh khí cổ bảo. Về phần tiên khí thì không còn phân chia cổ bảo gì nữa, bởi vì bản thân một kiện tiên khí đã có uy lực rất mạnh rồi.
Pháp bảo trong tay Cổ Bất Cô là một cổ bảo do tu sĩ viễn cổ truyền xuống, uy lực của nó còn mạnh hơn bảo khí thượng phẩm.
Vị tu sĩ kia của Cổ Kiếm tông thất thanh nói:
- Sao ngươi có thể có "Táng Hồn chung"?
Cổ Bất Cô cười lạnh:
- Với một người sắp chết như ngươi thì không cần biết nhiều như vậy đâu!
- Ghê tởm!
Vị tu sĩ Cổ Kiếm tông này tức giận, nhưng vẫn vô cùng kiêng kị cái chung trong tay Cổ Bất Cô, hắn nhìn các sư đệ của mình rồi quát lên:
- Chúng ta rút lui!
Cổ Bất Cô cười lạnh một tiếng, "Táng Hồn chung" trong tay lại lần nữa tế lên. Ngay khi tiếng chuông vang lên thì tâm thần các tu sĩ bị chấn động, khí huyết sôi trào, thân hình cũng ngưng trệ lại.
- Muốn đi cũng được, chỉ cần lưu nguyên thể tiểu yêu lại thôi!
Cổ Bất Cô lạnh lùng nói.
Tu sĩ Cổ Kiếm tông giận quá cười lên:
- Cổ Bất Cô, Táng Hồn Chung đúng là rất lợi hại, nhưng với tu vi của ngươi thì có thể khu dụng mấy lần đây?
Cổ Bất Cô lạnh lùng nói:
- Đủ để giết sạch bọn ngươi!
Vị tu sĩ Cổ Kiếm tông hung hăng nói:
- Hừ! Đã như vậy thì chúng ta sẽ liều chết phản kháng, cho dù có tự bạo Nguyên Anh thì cũng phải đem mấy tên tu sĩ phái Thanh Thành các ngươi chôn cùng!
Sắc mặt Cổ Bất Cô hơi đổi, thấy sắc mặt dứt khoát cùng quyết liệt của các tu sĩ Cổ Kiếm tông thì hắn biết lời vừa rồi không phải là nói đùa. Nếu như những tu sĩ này đồng loạt tự bạo Nguyên Anh thì sợ rằng bên mình cũng hao tổn trầm trọng đây.
Chẳng qua, nếu còn chưa có nguyên thể tiểu yêu vật chí bảo thì cứ như vậy để bọn họ rời đi sao?
- Giao nguyên thể tiểu yêu vật chí linh ra đây, các ngươi có thể sống sót rời đi! Nếu không, chết!
Sát khí trên mặt Cổ Bất Cô lóe lên. Hắn vẫn quyết định truy cho tới cùng, nếu như đối phương không chịu giao đồ ra thì chỉ còn cách duy nhất, giết!
Đám người tu sĩ Cổ Kiếm tông nghe vậy thì khó chịu vô cùng, bản thân bọn họ không lấy được nguyên thể tiểu yêu thì làm sao có thể giao ra đây, mà cho dù có được thì chẳng lẽ giao được sao?
- Giết!
Bọn họ không lùi đi, ngược lại còn lao về bọn người phái Thanh Thành. Nếu như đã không thể nào trốn thoát, vậy không bằng trước khi chết kéo theo vài tên tu sĩ phái Thanh Thành làm đệm lưng!
Trước