Chứng Hồn Đạo
Chương 92 : Hồn Uy
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Uy áp linh hồn chí cường tỏa ra khắp nơi.
Trừ mấy vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ đã vượt qua thiên kiếp nên có linh hồn cường đại ra, mấy người còn lại đã không thể khống chế được sự run sợ của linh hồn mình, thân bất do kỷ quỳ sát xuống đất.
Đám người Mộc Tinh La hối hận. Cho đến khi thấy được sự cường đại của linh hồn Lệnh Hồ tỏa ra, bọn họ mới biết được thì ra lực lượng của Lệnh Hồ đã sớm vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Mỗi người đều có cảm giác nguy hiểm chí mạng! Giống như chỉ cần đối phương muốn, linh hồn của mình sẽ dễ dàng bị diệt sát!
- Giết hắn!
Mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ như Mộc Tinh La, Dư Hữu Quan, Diệu Nguyên đạo cô hiện lên sát cơ trong lòng. Người có thể gây cho họ cảm giác uy hiếp khổng lồ như thế tuyệt đối không thể tồn tại.
Cảm nhận được sát ý của đám người Mộc Tinh La, mấy vị lão tổ tông Hoa Nghiêm tông hơi do dự một chút, nhưng vẫn kiên định che chắn trước người Lệnh Hồ.
- Chư vị đạo hữu có ý gì đây?
Thần sắc Lại Đạo Hư nghiêm trang, trong mắt lóe lên lệ quang.
Mộc Tinh La nói:
- Lại đạo hữu, người này hiển lộ lực lượng linh hồn cường đại như thế, ngay cả ta là tu sĩ Độ Kiếp kỳ khó khăn lắm mới chống đỡ lại được! Chẳng lẽ đến giờ đạo hữu vẫn cho rằng hắn là đệ tử Lệnh Hồ tông phái ngươi ư? Nếu không nhân cơ hội này giết đi, chỉ sợ sẽ sinh biến về sau đó!
Lại Đạo Hư khẽ cau mày, nhưng vẫn nói:
- Cho dù là đúng hay không đúng. Nếu như hắn đã nhờ bọn tôi hộ pháp, hơn nữa còn đáp ứng để cho hai nguyên thần lộ ra, điều đó chứng tỏ hắn đa tin tưởng chúng ta. Chúng ta cũng đồng ý cho hắn một cơ hội chứng minh thân phận của mình, bây giờ sao có thể làm trái được?
Diệu Nguyên đạo cô vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Vậy phải đắc tội rồi!
Còn Dư Hữu Quan không nói gì cả, trực tiếp tế bổn mạng pháp bảo - Bát Phương Đạo ấn lên. Linh quang pháp bảo tỏa ra khắp nơi, Bát Phương Đạo ấn hóa thành một cự ấn có đường kính năm mươi thước, nặng cả trăm vạn cân đập xuống đầu Lệnh Hồ.
Đám người Lại Đạo Hư không ngờ Dư Hữu Quan lại trực tiếp động thủ như thế. Đang muốn xuất thủ thì đám người Mộc Tinh La, Diệu Nguyên đạo cô, Địch Vấn Thiên, Đan vương Thi Vô Nhạc cùng Linh Nhai Tử đã quấn lấy ngăn cản lại.
Chỉ có hòa thượng mặc tăng y màu xanh nhạt kia lại lui về sau, lui đến tận cạnh vách núi mới ngừng lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, Bát Phương Đạo ấn của Dư Hữu Quan đã mạnh mẽ đập xuống mảnh linh quang xanh vàng đang không ngừng tỏa sáng trên đỉnh đầu Lệnh Hồ kia!
Linh quang xanh vàng chỉ là linh quang do Mệnh hồn tản phát ra thôi, không thể nào chống đỡ lại được các công kích vật lý được.
Mắt thấy Bát Phương Đạo ấn dùng uy thế kinh thiên đập xuống, chỉ chốc lát nữa sẽ đập Lệnh Hồ thành một bánh thịt. Nhưng ngay lúc này, linh quang xanh vàng trên đỉnh đầu Lệnh Hồ phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó một bóng bàn tay màu đen khổng lồ từ trong mảnh linh quang đó vươn ra ngoài đập xuống Bát Phương Đạo ấn, giống như là vỗ một con ruồi nhỏ vậy. Bát Phương Đạo ấn nhất thời bay ngược ra, sau đó biến mất ở cuối chân trời.
Mà Dư Hữu Quan lại thét thảm lên một tiếng, phun một ngụm máu tươi ra. Cả người giống như bị một cỗ lực lượng ẩn chứa thuộc tính Ngũ Hành đánh vào, bay thẳng ra sau. Nếu không phải hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt trên ngồi sát vách đá tiện tay phát ra một đạo linh lực tiếp lấy, sợ rằng hắn đã bị đánh bay khỏi Tri Kiếm phong, ngã vào trong hư không rồi!
- Bổn mạng pháp bảo của ta!
Khóe miệng Dư Hữu Quan tràn máu, tinh thần trong nháy mắt đã trở nên uể oải vô cùng.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Mắt đưa về phương hướng pháp bảo đã biến mất ở cuối chân trời, hét thảm như muốn khóc rống lên:
- Bát Phương Đạo ấn của ta!
Ngay lúc bổn mạng pháp bảo Bát Phương Đạo ấn của Dư Hữu Quan bị bóng bàn tay màu đen khổng lồ trên đỉnh đầu đánh bay vào trong hư không, bỗng nhiên Dư Hữu Quan phát hiện sự tương liên giữa mình và bổn mạng pháp bảo đã biến mất, hiển nhiên là nguyên thần mình để ở trong bổn mạng pháp bảo đã bị diệt sát thành tro bụi!
Bổn mạng pháp bảo của Dư Hữu Quan chẳng những bị bóng bàn tay màu đen khổng lồ trên đỉnh đầu tiện tay vỗ một cái mà mất đi sự tương liên, nguyên thần tổn hao nhiều đi, mà tu vi cũng từ Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố bị lui xuống tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh tinh luyện.
Đả kích khổng lồ như thế lại phát sinh trong một lúc, giống như là từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục vậy. Hỏi thử Dư Hữu Quan có thể thừa nhận được sao?
Cùng với sự xuất hiện của bóng bàn tay màu đen khổng lồ trên đỉnh đầu Lệnh Hồ, và với tiếng thét kinh hoảng của Dư Hữu Quan cũng làm cho chúng tu đang chiến đấu bên cạnh dừng tay lại. Thần sắc mọi người hoảng hốt, vẻ mặt nhìn Lệnh Hồ vô cùng ngưng trọng!
Lại thấy có thêm một bóng bàn tay màu đen vươn ra, sau đó hai bóng bàn tay màu đen cùng nhau chống lên mảnh linh quang xanh vàng. Nhìn tư thế cùng hành động đang diễn ra, dường như có một bóng đen cự nhân đang cố sức thoát ra ngoài.
- Đây là vật gì vậy?
Chúng tu kinh hãi không thôi. Chỉ dựa vào hai bóng bàn tay màu đen khổng lồ kia thôi đã tản phát ra một cỗ uy áp linh hồn làm cho chúng tu sĩ Độ Kiếp kỳ đỉnh giai phải kinh tâm động phách. Nếu như để cho bóng đen cự nhân đó xuất hiện, vậy chẳng phải...
Chúng tu không dám nghĩ tiếp !
Ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ hiện giờ cũng cảm thấy rất kinh hãi, còn những tu sĩ Hợp Thể kỳ dưới kia càng không thể khống chế được bản thân mình, bò lổm ngổm trên mặt đất, thân thể phát run không thôi!
- Chư vị đạo hữu, mau hợp lực giết hắn đi! Tuyệt đối không thể để cho tà ma quỷ dị kia thoát ra ngoài!
Trong mắt Dư Hữu Quan hiện lên vẻ điên cuồng, lớn tiếng hét lên.
Oong oong!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Dư Hữu Quan xuất hiện một pháp bảo hình cái chum. Theo tiếng hét lớn của Dư Hữu Quan, cái chum đó phát ra