Nhờ ông ngoại lên tiếng mà không ai dám cãi lời cô nữa.
Minlia ngậm ngùi đi chuẩn bị cơm, mẹ cô tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn.
Viễn Khang thừa biết Tiết Nhu đang sợ, cô đang sợ sẽ không còn cơ hội ăn cùng con gái nữa.
Cô đang sợ nếu cô không qua khỏi thì đến cả kỉ niệm với con gái cũng không có...
Lệ Đổng đi đến xoa đầu Tiết Nhân, ông mỉm cười hiền hậu với con bé:
- Cháu đừng làm mẹ cháu đau nhé!
Tiết Nhân hơi rụt rè với ông, nhưng khi nghe ông dặn dò con bé liền ngoan ngoãn gật đầu.
Ông mỉm cười rồi ra ngoài, ba mẹ cô tiếp tục theo ông ra ngoài.
Một bác sĩ và một y tá ở lại chỉnh sửa máy, ống truyền nước trên cơ thể cô rồi cũng ra ngoài.
Nhìn cô ôm con gái như này, lòng Khang khẽ trùng xuống.
Thật ra mà nói, anh vẫn nhớ Tiết Nhu ngày xưa hơn.
Vui vẻ hoạt bát, vô ưu vô lo, chẳng lo nghĩ chuyện gì cả.
Bây giờ thì khác rồi, sinh mệnh của cô nhỏ lắm, chỉ một tác động nhỏ đã có thể khiến cô bay màu khỏi thế giới.
Con heo vô lo vô nghĩ của anh ngày nào giờ đã làm mẹ rồi, làm gì cũng nghĩ đến con, làm gì cũng lo lắng sợ con bị cái này cái nọ.
Khang đưa tay đỡ Tiết Nhu ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình.
Cô gối đầu trên bả vai rộng rãi, khẽ ngẩng đầu mỉm cười với anh, bắt gặp nụ cười này lòng Khang càng trở nên rối bời.
Anh vòng tay ôm trọn cơ thể gầy guộc, từ lúc tỉnh lại đến giờ đã một năm trời mà cơ thể Tiết Nhu vẫn luôn gầy guộc như vầy, dù đã bảo Minlia bồi bổ cho cô nhưng hình như cô chả mập lên lạng nào.
- Tiết Nhu, chỉ cần em không sao.
Anh sẽ không để em ở đây nữa...!Sẽ đưa em về nước...
Tiết Nhu mỉm cười đưa tay xoa đôi gò má mềm:
- Kể cả là trái lời hứa với ông sao?
Anh không chần chờ mà gật đầu, Tiết Nhân ngồi nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ mà buồn chán.
Con bé đứng lên đi ra trước mặt cô, muốn ngồi lên người cô thì bị Viễn Khang nắm cổ áo lôi ra.
- Không được ngồi lên người mẹ.
Viễn Khang nhẹ nhàng nhắc nhở Tiết Nhân, con bé tuy ấm ức nhưng nhìn thấy mẹ ngồi còn phải dựa vào người papa nên thôi.
Tiết Nhân nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, dựa vào người anh như cách mẹ đang dựa.
Tiết Nhu và Viễn Khang bật cười, anh đưa tay ôm luôn cả cô công chúa nhỏ.
Khẽ hỏi nó:
- Nhân Nhân, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?
Câu hỏi bất thình lình này khiến con nhóc tinh nghịch phải ngừng một lúc để ngẫm nghĩ.
Tiết Nhân giơ ba ngón tay núng nính lên:
- 3 tuổi ạ.
Khang gật đầu hài lòng hỏi tiếp:
- Thế con tên gì?
Nhân Nhân liền nhíu mày nhăn mặt với papa, thái độ là vậy nhưng vẫn lễ phép trả lời:
- Trần Lệ Tiết Nhân ạ.
Anh lại hỏi tiếp:
- Tên con có ý nghĩa gì nhờ?
Tiết Nhân chau mày nhăn mặt, con bé phát cáu đưa tay lên đẩy mặt anh ra:
- Papa hỏi nhiều quá...!Con còn nhỏ sao con biết mà trả lời.
Đã thế đôi mắt to tròn còn láo lia láo lịa trong đáng yêu cực.
Tiết Nhu bật cười, cô đưa cưng nựng đôi gòi má bánh bao:
- Vậy nói cho mẹ nghe xem, tên con có ý nghĩa gì?
Tiết Nhân