Ngay sau khi Ân Thần và Yến Dương rời đi.
Phương Khanh quay vào phòng làm việc, một lúc sau anh ta lại quay ra với một tập hồ sơ khác.
Anh ta đưa cho Khang, thấy Khang có chút dè chừng, anh ta liền lên tiếng:
- Tiết Nhu phải không? Yên tâm, lần này không lầm đâu, đúng là của vợ anh.
Nghe vậy anh có chút tin tưởng, cầm lấy tập hồ sơ mở ra, lần này anh đã thông minh hơn rồi, cẩn thận nhìn tên bệnh nhân đầu tiên, phải đúng tên, đúng thông tin anh mới gật đầu với Phương Khanh.
Anh ta khẽ thở một hơi dài, lúc nãy anh ta sơ xuất quá, nhầm Ân tiên sinh với người khác.
Kiểu này Lục Hoàng về mà biết chắc lột [email protected] da anh ta.
- Cô ấy tất cả đều bình thường, bác sĩ Lam có việc bận nên đi rồi.
Dì ấy hẹn hai người vào ngày mai.
Viễn Khang lúc này mới hiểu tại sao y tá lại kêu anh ngồi chờ trước phòng khám thai, thì ra là bác sĩ Lam nhờ Phương Khanh.
- Ừm được rồi, tôi cảm ơn.
Khang đứng dậy cảm ơn Phương Khanh rồi kéo Tiết Nhu về.
Không có gì bất ổn là được rồi, ngày mai anh đến hỏi về chuyện cô có thể tỉnh táo lại không.
Tiết Nhu vừa về đến nhà đã nằm dài trên ghế sô pha.
Cô ngốc có vẻ đã mệt mỏi hơn nửa ngày, anh để đi đến kéo cô dậy:
- Tiết Nhu, đi rửa mặt mau.
Tiết Nhu lắc đầu, phụng phịnh đôi gò má:
- Không đi nổi...!
Vẻ mặt gì đây, lại nhõng nhẽo tiếp à? Có mỗi cái lấy máu mà giờ lại nhõng nhẽo lên nhõng nhẽo xuống.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi dặn dò:
- Đi rửa mặt đi, anh đi cất đồ cho em.
Tiết Nhu lần này ngoan ngoãn gật đầu, anh thấy vậy cũng yên tâm mà đi lên phòng.
Cô mệt mỏi vào phòng tắm nhà dưới rửa mặt, nói gì chứ bướng bỉnh một chút là bị Khang đánh cho.
Đánh muốn nát cái đầu cô luôn.
Đánh chẳng biết thương hoa tiếc ngọt gì cả.
Nhưng rửa mặt rồi chẳng lẽ lết lên phòng khách ôm ghế sô pha ngủ? Đành phải nhọc nhằn đi lên phòng, thấy Khang đang thay đồ, đôi mắt Tiết Nhu chợt sáng lên, gương mặt ngây thơ thoát chốc có thêm nét bi3n thái:
- Khang ơi, cho Nhu cái đó đi...!
Tiết Nhu ngồi xuống giường đối điện với anh, cô chỉ tay vào thứ ở giữa chân anh, Khang phớt lờ cô, anh mặc quần vào hẳn hoi rồi đi đến cốc mạnh vào đầu cô:
- Cho em rồi lấy gì anh xài?
Tiết Nhu nở nụ cười ranh ma, dù là không được đồng ý cô vẫn thọt tay vào trong:
- Hm...!Cho Nhu nhưng vẫn ở trên người Khang mà.
Giọng điệu thì ngây thơ, lời nói thì bi3n thái, vẻ mặt thì...!Không biết tả bằng lời nào.
Nó vừa bi3n thái vừa ngây thơ kiểu gì ấy.
Anh cốc nhẹ vào đầu cô rồi ôm cô ngốc trong lòng cưng nựng.
Chợt, anh nhớ đến công ty, gần hai tuần nay anh chưa đến công ty, bây giờ Tiết Nhân đi rồi, ở nhà cũng chỉ còn mỗi anh và cô, mang cô đến công ty cũng đâu phải điều gì to tác? Ít ra đỡ hơn là giữ hai đứa trẻ con.
Bàn tay Tiết Nhu đột nhiên mò vào trong áo anh, bàn tay mềm mại sờ xoạc khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khang xoa má cô nhẹ giọng hỏi:
- Em tìm cái gì?
Tiết Nhu nghe thấy liền bĩu môi lắc đầu, cô cũng không biết cô đang tìm gì nữa, chỉ biết đại não đang kêu cô tìm, nhưng tìm cái gì thì...
Thấy cô ngốc cứ ngẩn ngơ, anh liền cởi chiếc áo thun ra cho cô xem.
Cơ thể anh vẫn vậy thôi, có gì mà tìm kiếm nhỉ, nhưng có lẽ đã nhớ ra điều gì đó rồi, cứ để cô sờ xoạc thì không biết đến khi nào mới tìm được thứ gì