Tiết Nhu, mười lăm năm qua...!Chưa bao giờ anh hết thương em!
Giọng Khang rất nhẹ, vừa nhẹ vừa ấm áp.
Giọng nói ấy dường như đã chạm đến tim cô, vòng tay đang ôm Khang khẽ siết chặt, khóe môi Tiết Nhu bất giác cong lên.
- Gần sáng rồi, ngủ xíu đi.
Viễn Khang vuốt v e tấm lưng nhỏ nhắn, cánh tay khẽ kéo cô vào lòng hơn.
Vợ anh hôm nay đã có da thịt lên rồi này, không còn như cây tâm nữa.
Hôm nay ôm rất đã nhé!
[...]
- Khang, tao quên lấy đồ rồi...
Giọng Tiết Nhu từ trong phòng tắm vọng ra, Viễn Khang liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ trên giường.
Anh cầm lên định đưa cô thì trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
- Tự ra lấy đi con điên.
Vốn nghĩ cô sẽ như những lần trước van nài cầu xin anh.
Thật không ngờ lần này cô gan dạ tới mức chẳng mặc đồ mà chạy ra khỏi phòng tắm khiến Khang một phen há hốc.
Khang kinh ngạc đến nổi cả người nóng bừng lên, giọng lắp bắp ú ớ:
- Ma...!Mày làm gì vậy?
Ngay lập tức Khang nhận ngay cái lườm sắc bén.
Giọng Tiết Nhu đanh hẳn:
- Con mẹ mày Khang, mày không mặc đồ cho tao tao cứ thế này xuống dưới đấy nhé.
Hừ, bảo lấy đồ giúp thì chảnh cún không lấy.
Giờ bà đây ngang ngược bảo anh mặc đồ cho, không mặc thì bà đây cho anh biết mùi.
Vốn nghĩ Khang sẽ vội vàng xin lỗi, ai nào ngờ từ khi vợ sự khùng điên ấy đã tăng lên một level mới.
Khang ôm bụng cười:
- Tao thách mày dám để bộ dạng này mà đi ra đường.
Cái kiểu cười đến nội thương như thế đúng là chọc điên Tiết Nhu.
Thật ra anh cũng định mặc đồ cho cô rồi.
Nhưng anh đột nhiên cảm thấy vợ anh không mặc gì là đẹp nhất, thân hình trắng nõn.
Mà nghĩ cũng phải phục cô, chưa thấy ai ngốc tới mức làm giá mà cởi hết đồ cho người ta xem.
Nhìn vẻ mặt tức tối ấy Khang lại càng thêm yêu, cứ muốn chọc cô mãi thôi.
Anh cảm thấy nếu anh còn nhây nữa thì chắc Tiết Nhu sẽ điên tiết lên thôi.
- Thôi được rồi, để ông đây hạ mình mặc đồ cho mày nhé con heo lười biếng!
Khang xuống giường đi đến chỗ cô, búng vào trán cô một cái, khiêu khích cô một câu rồi mới chịu mặc đồ cho cô.
- May cho mày là mày làm với tao,