Kết quả kiểm tra cho thấy, anh đang bị ung thư não giai đoạn cuối.
- Gì cơ?
Khang còn chưa kịp sững sờ thì đã có người sững sờ giúp anh.
Tiết Nhu vừa mở cửa đã nghe thấy lời của bác sĩ Lam, cô đơ người ngay tại chỗ.
Viễn Khang vài giây sau mới ngấm ngầm được lời của bác sĩ Lam.
Ấy thế mà người bị bệnh như anh lại không kích động bằng Tiết Nhu, chỉ trong vài giây mà vợ anh đã nước mắt đầm đìa.
Bác sĩ Lam do đã quen thân với vợ chồng anh nên bà chỉ biết thở dài.
Lúc trước Tiết Nhu bị ngốc Khang đã chạy đun chạy đáo, hễ cô có dấu hiệu gì là đều đến gặp trực tiếp bà để nói chuyện.
Giờ thì khổ rồi, hết vợ lại đến chồng, bà thật sự thương thay cho số phận hai vợ chồng.
Không khí trở nên ảm đạm chỉ còn lại mỗi tiếng thút thít của Tiết Nhu.
Người bị bệnh như Khang còn không khóc vì bệnh của mình mà Tiết Nhu đã khóc thảm thương thiếu điều muốn cào xé lấy anh.
Rõ ràng là người bị bệnh nhưng lại phải đi dỗ dành người không bệnh.
Bác sĩ Lam bảo cả hai về nhà tự sắp xếp lại nội bộ rồi ngày mai đến sau.
Tiết Nhu về nhà đã làm trận làm thượng với anh, khóc lóc quậy phá khắp nhà, còn ngang ngược chỉ tay vào mặt anh tra hỏi:
- Tại sao anh bị bệnh chứ? Ai cho phép anh bị bệnh...!Anh cuống đồ đi ra khỏi nhà đi, đồ ngang ngược, đồ ngu ngốc, đồ không nghe lời...
Sau một màn này liền bỏ mặc anh mà phóng lên phòng đóng cửa cái rầm thiếu điều muốn đập luôn cái cửa.
Viễn Khang bất giác thở dài, sao anh lo quá, không phải lo bệnh tình của mình mà là lo cho vợ mình.
Nếu nói cô phản ứng thái quá thì quả thật không đúng lắm, vì ở một góc độ nào đó cô vẫn đúng.
Khang khẽ thở dài, anh tiếp tục quay người đi lên phòng, đi đến cái nơi cô ngốc kia đang quậy phá.
Cánh cửa vừa mở Tiết Nhu đã bất ngờ nhào vào lòng anh ôm chặt.
[...]
- Nhu, anh đưa em đi ăn nhé?
Giọng Khang nhè nhẹ mệt nhọc, Tiết Nhu nằm trên người Khang, cứ ôm cứng lấy anh chẳng chịu làm gì, không cho anh đi đâu cũng không cho anh làm gì cả.
Anh cứ vậy mà như con gấu bông bị cô ngốc ôm cứng lấy.
Khang khẽ thở một hơi dài đưa tay vuốt tóc Tiết Nhu, bàn tay thanh mảnh mân mê lướt nhẹ trên đôi gò má mềm mại.
Nhìn vợ cứng đầu kiểu này làm anh nhớ đến con bầu ngày xưa.
Cứ ương bướng mãi.
Tiết Nhu mềm mỏng cạ cạ gò má trên lồng ngực anh, cô chồm người lên hôn nhẹ lên cánh môi khỏi ráp.
Khang chỉ biết thở dài bất lực.
Đúng ngay lúc Tiết Nhu định nói gì đó thì điện thoại bất chợt reo lên, Khang phải ra ngoài nghe máy còn Tiết Nhu trong này chán nản núp trong chăn.
Cô đưa tay lau đi nước mắt lăn dài trên má, sao cô và Khang chẳng bao giờ được bình yên vậy? Chẳng lẽ để bình yên ở bên nhau khó đến vậy sao? Lần lượt chuyện này đến chuyện khác...
Nhiều lúc cô cũng chẳng hiểu cuộc đời mình làm sao mà tiếp tục trụ đến tận bây giờ.
Nghĩ lại thì những lần ấy cứ như trò đùa trong cuộc đời cô vậy, nó để một cách nhanh chóng và rồi đi một cách ngoạn mục.
Những chuyện tồi tệ xấu xa đó cô đều vượt qua.
Đều thay Khang gánh vác.
Giờ thì khác nào công cóc? Cô có thể thay anh gánh vác mọi thứ, trải qua hết quãng thời gian thanh xuân.
Những tưởng tất cả đều đã qua, những tưởng cô có thể lấy lại cuộc sống êm đềm như trước.
Nhưng giờ thì sao? Gần đến được chiến thắng lại thất bại...?
Viễn Khang nghe điện thoại xong quay vào, nhìn thấy Tiết Nhu lẩn trốn trong chăn, tấm chăn nhịp nhàng run khiến anh khẽ chạnh lòng.
Để nói thật ra thì anh thật sự rất tồi, tồi đến mức để vợ mình sống đi chết lại nhiều lần.
Tồi đến nổi việc gì cũng phải để vợ ra