Viễn Khang trầm ngâm ngồi trước căn phòng vô trùng, nơi thiên thần bé nhỏ đang được ủ ấm.
Nhìn đứa trẻ bé nhỏ ấy một lần nữa giành giật mạng sống mà anh như chết lặng.
Khóe môi nở nụ cười bất lực.
Tiết Nhu lại dùng cách này mà bỏ đi, thà không biết còn hơn là biết mà không thể làm gì.
Ai đó hãy đến nói với anh rằng anh đang mơ đi.
Tại sao lại đột ngột, trùng hợp đến vậy? Cách mà cô ra đi lại y hệt những gì cô viết, anh nên nói cô ngốc nghếch khi tự hành hạ mình hay nói là cô biết trước tương lai đây?
Có nói gì cũng bằng thừa, dù sao thì cô ngốc ấy cũng đã rời xa anh rồi.
Còn để lại cho anh một sinh linh bé nhỏ.
Anh nên cảm ơn cô vì cô đã tự ý quyết cứu lấy đứa bé sao? Cô không màng sống chết mà cứu lấy nó, để nó lại cho một mình anh ư? Liệu khi cô quyết định bảo vệ nó cô có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Có nghĩ đến đứa trẻ ấy phải một lần nữa tự giành giật mạng sống cho chính mình không?
Khóe mắt anh đã sưng tấy vì hai ngày qua, Tuyết Nhan nhìn con trai mình luôn lẳng lặng rơi nước mắt mà đau lòng, bà không biết con trai mình đang nghĩ gì.
Bà chỉ thấy nó nhìn vào đứa trẻ nhỏ bé trong lồng kính rồi rơi nước mắt, bà thật sự đã rất sốc khi bác sĩ báo phẫu thuật xảy ra vấn đề và Tiết Nhu kiên quyết phải giữ đứa trẻ.
- Khang...!hay là con mắng mẹ đi...!con làm gì cũng được, đừng im lặng được không? Con đừng làm mẹ sợ.
Bà nhìn con trai mình mà bật khóc, bà xem Tiết Nhu như con ruột của mình, cô đột ngột đi như vậy bà như tự cắt một miếng thịt trên người, càng đau hơn là chính mắt bà nhìn thấy cô ra đi như thế nào mà không thể làm gì.
Đau tận tâm can!
Viễn Khang nhìn mẹ mình mà lắc đầu, anh đưa tay tự quẹt đi nước mắt đang chảy dài trên gò má mình, anh kéo bà ngồi xuống ghế, cố chỉnh giọng lại trầm ổn:
- Mẹ à, mẹ đừng như thế, sao con có thể mắng mẹ chứ.
Chỉ là con muốn yên tĩnh.
- Khang, con cứ im lặng mẹ thật sự rất sợ.
Anh nghe vậy chỉ mỉm cười, nhẹ giọng:
- Con đói rồi.
- Ờ được, vậy mẹ về nấu cháo cho con nhé.
Đợi mẹ.
Anh mỉm cười gật đầu, bảo mẹ cẩn thận.
Ngay khi bóng dáng bà vừa khuất sau cánh cửa thang máy, nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống.
Người anh yêu, người anh dùng cả thanh xuân để theo đuổi, dùng cả một tuổi trẻ để yêu thương, vậy mà