Cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa lẫn trong cửa đều không có một tiếng động.
Tro bụi cuồn cuộn bay múa trong tia sáng hắt vào, căn phòng này có rất ít đồ đạc, bốn phía trống trải, cái lọ hoa là vật trang trí duy nhất trong đây cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Trong một chiếc lồng gỗ nhỏ hình vuông, có một khối nhỏ màu đen nằm bất động.
Nếu không nhờ đôi tai hình tam giác dựng đứng của nó, bằng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra nó là một con mèo.
Nó quá đen.
Tro bụi rơi vào lồng, nghịch ngợm nhảy nhót trên đầu lông của nó.
Con mèo đen cuộn tròn mình thành một quả cầu vùi trong góc lồng, giả bộ mình chết rồi.
Không có ai đến đây, trước lồng cũng không có nước và thức ăn, bởi vì ai cũng biết, nó là con mèo cắn vương bị thương.
Bass nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chính mình, trong đầu suy nghĩ lung ta lung tung gì đó, lại không bắt được đầu đuôi ý nghĩ, đại não còn trống hơn cả dạ dày.
"Ọt ~~~ "
Bụng réo ầm ĩ, Bass đói bụng, nhưng nó không ăn, cũng không muốn ăn.
Nó đã bị nhốt một ngày, hôm qua sau khi cào Jofar, Bass quay đầu bỏ chạy, cuối cùng bị một nhóm đại hán trông có vẻ khỏe mạnh đến mức mất linh hoạt, nhưng thực ra lại rất nhanh nhẹn, xách cổ về lại trước mặt Jofar.
Hai vị đại thần quan nhìn vết thương trên trán vương, lo lắng không thôi, mím môi một cái, dưới khuôn mặt đen kịt của Jofar vẫn là không dám nói gì.
"Bast.
"
Quanh người Jofar như toát ra sương đen, nhìn thẳng vào con mèo trước mặt hắn, tay nắm thành quyền, từ số gân xanh nổi lên mà đoán, tâm tình hắn hiển nhiên không bình tĩnh như vẻ mặt.
"Ngươi làm ta đau.
" Câu nói này như thoát ra từ kẻ răng, không hề yếu ớt, tràn ngập kiềm chế trước khi bạo phát, "Tại sao, Bast?"
Bass trừng mắt nhìn, phảng phất nghe được những điều này từ trong lời nói của Jofar: Chỉ cần ngươi giải thích, ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Nhưng -- con mẹ nó ai cần phải giải thích với ngươi!
Ngươi từng thấy thú cưng nào sẽ giải thích với chủ của nó tại sao ta muốn cào ngươi sao?! Không có!
Haha, ta là thú cưng, thú cưng thì làm sao có thể nghe hiểu tiếng người, làm sao sẽ biết giải thích thế nào đây?
Bố đây cũng không phải người!
Giải thích cái quỷ! Ta không xứng! Ta chính là muốn cào ngươi đấy thì sao, ngươi giận à, ta cũng giận đây, lâu vậy rồi nhưng ngươi chưa từng xem ta là cái thá gì, đều là ta tưởng bở, chẳng lẽ ta không thể tức sao? Ta không thể đau lòng sao?
Bass muốn gào to tất cả khổ sở và oan ức của mình với hắn, lại không muốn mất mặt yếu thế, vì vậy nó dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao nó cũng đủ đen, nhắm mắt lại rồi thì ai cũng không nhận rõ đâu là đầu, đâu là mặt nó.
Hành động như vậy trong mắt người khác hoàn toàn chính là khiêu khích.
Jofar đang đợi câu trả lời của Bass, ngực nhanh chóng phập phồng hai lần, gầm nhẹ ra lệnh người hầu đem con mèo đen trước mặt nhốt vào lồng, sau đó quay đầu bước đi, về lại vương giá.
Bass bị nhốt vào lồng treo trên ngựa của Thân vệ trưởng, khi đến thành phố tiếp theo, sau nhiều lần qua tay thì tới cái Thiên điên không có ai cư trú này, cũng chưa từng gặp lại Jofar.
Bass không biết, Nefes đã từng cầu xin giúp nó.
Jofar đi nhanh vào phủ thành chủ, áo choàng đung đưa sau lưng, đuôi tóc bạch kim hất mạnh lên không trung, bóng lưng cao lớn không giấu được vẻ bất mãn và lạnh lùng.
Để theo kịp, Nefes và Jesé phải chạy nhanh hai bước, Nefes theo sát sau lưng vương, vội vàng nói: "Vương, xin ngài bớt giận, dù sao Bast chỉ là một con mèo, nó không biết e ngại như con người, mèo cào người là chuyện rất bình thường, hơn nữa --" Jofar bước đi rất nhanh, Nefes hít một hơi chạy bước nhỏ theo, "Hơn nữa khoảng thời gian này mèo đều không bình thường, xin ngài! "
"Ta biết.
"
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo cứng rắn cắt ngang lời nói của Nefes, nàng ngẩn người dừng tại chỗ, vị vua không nhìn lại đã cùng những tôi tớ của mình đã đi xa.
Ta biết, vương nói.
Nefes đi theo bên người Jofar đã nhiều năm, tự cho rằng mình hiểu rất rõ vị Pharaoh thời thơ ấu chịu đủ các loại tra tấn, sau khi trưởng thành lại tâm cơ thâm hậu này.
Cho nên nàng có thể hiểu được, ý của những lời này không phải là "Ta biết ngươi đang cầu xin", mà là "Ta biết nó không cố ý".
Khi Nefes định cầu xin thay cho Bast, thì trong lòng vương của bọn họ đã sớm tha thứ cho chú mèo đen kia từ lâu.
Cho dù nó khiến hắn bị thương chảy máu!
Jofar trên chiến trường dũng mãnh cực kỳ, mà Nefes biết rõ bởi vì những chuyện quá khứ, Jofar chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ tạo ra vết thương trên người hắn.
Nhưng hôm nay, cái luật sắt này đã gặp được người đặc xá đầu tiên!
Dù cho đó chỉ là một con mèo, Nefes cũng không nhịn được dừng bước, mâu sắc tối tăm, đáy mắt lóe lên một tia sáng không tên.
Bast, nó đã ảnh hưởng quá lớn đến vương rồi sao?
!
Chuyện Bast đột nhiên làm hắn bị thương đã ảnh hưởng sâu sắc tới Jofar, đến nỗi hắn không có ý định sắp xếp những gì xảy ra sau khi Bast bị nhốt, hắn nghĩ rằng đại thần quan của hắn, Nefes, sẽ lo liệu tốt.
Nefes lại nghĩ Jesé đã sắp xếp xong và nàng cũng không thể thường xuyên can thiệp vào kết quả quản lý của Jesé.
Còn Jesé!
Đại thần quan Jesé: Ta tưởng Abbeliu và những người khác đã làm điều đó, ta đã thấy họ mang theo cái lồng.
Vì vậy, dưới suy nghĩ "Ta nghĩ rằng! " của mấy vị đại lão đầu não, Bass bị vị thành chủ mất hết mặt mũi vì bị hù đến quỳ xuống sắp xếp người ném vào căn phòng bỏ hoang đó.
Biết vương không phải đang trách tội mình, thành chủ đại nhân thở phào một hơi, nhưng sau khi nghĩ lại, ở cái tuổi của mình mà còn gặp phải loại chuyện xấu hổ như vậy, trên mặt không nhịn được, lại không thể trách vương, vậy thì chỉ có thể trách con mèo cào vương bị thương kia thôi.
"Con mèo dám cắn vương dù sao cũng sống không được bao lâu.
" Lão thành chủ nói thầm vài câu rồi nói thêm với hạ nhân:"Không cần cho nó nước uống và thức ăn, biết không.
"
Tôi tớ nhanh chóng cúi người gật đầu: "Vâng vâng vâng! Ngài yên tâm.
"
!
Trong căn phòng không ai để ý, Bass tưởng mình bị Jofar trừng phạt, khổ sở nhắm mắt lại, kiên trì không ăn không uống một ngày, sau đó yên lặng cuộn mình, lại kiên trì thêm hai ngày!
Đến ngày thứ ba, nó đã đói đến váng đầu hoa mắt, toàn thân không có một chút sức lực.
Là người có thể thi đậu vào một cơ sở nghiên cứu khoa học quốc gia trong kiếp trước, Bass hiểu rất rõ việc đói bụng quá mức sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.
Dạ dày đâm nhói là dấu hiệu bắt đầu đầu tiên, nó như một con kiến, từng chút từng chút một gặm cắn sự nhẫn nại của bạn, sau đó tiến vào dạ dày, mạch máu thậm chí trong tai bạn, nói cho bạn biết