Sáng hôm sau, khi Minh Hy tỉnh dậy Tiêu Hàn đã không còn nằm bên cạnh nữa, chăn gối cũng trở nên mát lạnh từ lúc nào.
Đáng lẽ ra cậu có thể tự thức giấc mà không cần lay gọi, hắn phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Vậy mà...
Minh Hy khẽ thở dài, vắt tay lên trán che đi đôi hàng mày đang nhíu lại.
Mặc dù cảm nhận được Tiêu Hàn đối với hắn cũng có tình cảm, thế nhưng Minh Hy vẫn lo sợ cậu sẽ giống như Kỳ Nhiên trước đây, sẽ có ngày bỏ rơi hắn, chân tâm của hắn sẽ lại bị tàn nhẫn dẫm đạp, một lần nữa.
Yêu Tiêu Hàn, yêu một người cùng giới, lao vào tình yêu phải chịu định kiến của xã hội.
Minh Hy thật sự muốn biết mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc sẽ đi đến đâu, là chung đường hay là qua đường.
Minh Hy vươn người ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười ảo não.
Đã nói sẽ kiên nhẫn chờ câu trả lời vậy mà chính bản thân hắn lại không đặt quá nhiều hy vọng vào Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn rời nhà từ khi đường phố vẫn còn thưa thớt bóng người và đến trường khi tiếng trống vào học vừa vặn vang lên.
Giữa khoảng thời gian ấy đã đi những đâu làm những gì thì cậu cũng không nhớ rõ, hình như chỉ đơn giản là lang thang hết nơi này đến nơi khác, hình như còn có tình cờ gặp gỡ vài người quen.
Bộ dạng hiện tại của Tiêu Hàn quả thật đã khiến không ít bạn học thầm giật mình.
Chàng trai vốn luôn mang trên môi nụ cười rạng rỡ, ánh hào quang chói mắt rất tự nhiên vây quanh người ấy đột nhiên trở thành một chàng trai có dáng đi thất tha thất thiểu, vẻ mặt mệt mỏi chán chường.
Liếc mắt thấy Tô Bình đang kinh ngạc trừng mắt nhìn mình, Tiêu Hàn mặc dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng hỏi:
"Sao thế?"
Tô Bình mượn cô bạn ngồi gần đấy cái gương, đưa ra trước mặt Tiêu Hàn, khẽ nhíu mày, "Mày nhìn mày hiện tại đi.
Tao thật không ngờ một người chú ý đến ngoại hình như mày lại chịu vác cái bộ mặt này đến trường."
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào gương, hết mở miệng rồi lại khép miệng, thật lâu sau vẫn chẳng nói được câu nào.
Mắt thâm quầng, da xanh tái, môi nhợt nhạt.
Chỉ có một đêm mất ngủ lại có thể khiến cậu mang bộ mặt thê thảm như vậy, Tiêu Hàn khẽ nhếch môi tự giễu.
Tô Bình trả lại gương, quan sát Tiêu Hàn một lúc rồi hỏi:
"Hàn, từ khi gặp Minh Hy mày mất ngủ mấy lần rồi?"
"Tính thêm lần này là ba." Tiêu Hàn uể oải đáp.
"Thật là..." Tô Bình đau lòng thở hắt ra một hơi, "Kể tao nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tiêu Hàn cười yếu ớt đề nghị, "Lát nữa nhé?! Bây giờ tao chỉ muốn ngủ thôi."
Tô Bình nhíu mày xót xa nhìn Tiêu Hàn, vỗ vỗ vai cậu vài cái, cô nói:
"Ngủ đi ngủ đi.
Giáo viên để tao lo cho."
Chống cằm nhìn tư thế ngủ chẳng mấy thoải mái cùng nét mặt chẳng mấy an bình của Tiêu Hàn, Tô Bình thầm than thở, đại sự có vẻ như không ổn rồi bác gái ơi!
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Tiêu Hàn thật sự đã thay đổi rồi.
Trước đây cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Tiêu Hàn cũng vẫn ăn bằng dáng vẻ lang thôn hổ yết.
Còn bây giờ đây cậu ngồi trước một cốc kem gần nửa tiếng đồng hồ, tay cầm thìa khuấy đi khuấy lại khuấy cho đến khi kem trở thành chất lỏng mà vẫn chưa chịu uống, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ một mực thất thần nhìn xuống mặt bàn.
Nếu như là bình thường, khi thấy bộ dạng này của cậu Tô Bình nhất định sẽ cười long trời lở đất, thế nhưng hiện tại cô cười không nổi.
"Mày và Minh Hy lại cãi nhau à?"
Tiêu Hàn lắc lắc đầu, đáp, "Không phải, bọn tao vẫn rất tốt."
Tô Bình nhếch môi cười mỉa mai:
"Rất tốt? Thế này mà là rất tốt? Bộ dạng rất tốt của mày còn kinh khủng hơn cả một con nghiện không có thuốc nữa."
Tiêu Hàn khẽ thở dài một hơi, kể lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua cho Tô Bình.
Càng nghe về cô gái xinh đẹp nọ, hàng mày Tô Bình càng nhíu chặt lại.
Cái nhân vật ngàn đời trong tình yêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Một mặt cô cảm thấy như thế cũng tốt, tình yêu mà quá thuận buồm xuôi gió mới thật sự đáng lo.
Nhưng mặt khác, nhìn Tiêu Hàn sầu não như thế này, cô đương nhiên cảm thấy đau lòng:
"Minh Hy không giải thích à?"
Tiêu Hàn chậm rãi gật đầu.
"Mày cũng không hỏi?"
Tiêu Hàn vẫn tiếp tục chậm rãi gật đầu.
Tô Bình hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.
Cô thật không hiểu tại sao Tiêu Hàn lại cứ giữ khư khư khúc mắc ở trong lòng? Cậu không biết đấy là nguyên nhân chính của sự tan vỡ ở các cặp đôi sao? Cố gắng kìm nén không bạo phát cơn thịnh nộ, cô dịu giọng hỏi:
"Sao mày lại không hỏi?"
"Tao muốn anh ấy tự nói."
Tô Bình day day phần thái dương đau nhức, bất lực hỏi tiếp:
"Thế bây giờ thử nói xem, mày là gì của người ta?"
Tiêu Hàn ngẩn người nhìn Tô Bình.
Phải rồi, cậu đã là gì của Minh Hy đâu.
Nhìn vẻ mặt cậu, Tô Bình biết cậu đã hiểu rồi nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Hàn, mày thích Minh Hy thế mà mày có cho người ta cảm giác an toàn đâu? Minh Hy tỏ tình với mày nhưng lại không nhận được câu trả lời, biểu hiện của mày có cảm giác như mày thích anh ấy mà cũng có cảm giác như cậu không thích anh ấy.
Cái cảm giác thấp thỏm ấy, một người chưa từng trải như mày làm sao hiểu được?"
Tô Bình như nói với Tiêu Hàn mà cũng như nhớ lại về mối tình đầu những năm cấp hai của mình, trên môi không khỏi xuất hiện nụ cười chua xót.
Tiêu Hàn không hiểu biểu cảm của Tô Bình lại cho rằng cô đang chế giễu cậu, bĩu môi nói:
"Mày nói như mày đã từng trải rồi ấy."
Tô Bình không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, cô vươn tay lấy cốc kem đã hóa thành cốc nước của Tiêu Hàn, một hơi uống hết sạch.
Bất chấp cái trừng mắt dữ tợn của cậu, cô thản nhiên lấy khăn giấy lau miệng, hỏi:
"Lát nữa về nhà mày trả lời Minh Hy cũng chưa muộn."
Tiêu Hàn đột nhiên thuỳ hạ mi mắt, nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà tao thấy hơi sợ." Ngừng lại để hít một hơi thật sâu, cậu tiếp tục, "Mày biết đấy, tao và Minh Hy đều là đàn ông.
Mặc dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn rồi nhưng mà mọi người vẫn sẽ khó chấp nhận tình yêu đồng tính.
Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, tình yêu dị tính mới là bình thường, là lẽ tự nhiên.
Trước đây tao cũng từng nghĩ thế.
Cho nên bây giờ, khi tao lỡ yêu một người đồng giới, tao cảm thấy rất sợ.
Tao sợ tình cảm này không bền, sợ bản thân sẽ bị tổn thương.
Mày không biết đâu, cô gái kia thật sự rất đẹp, thật sự rất cuốn hút.
Mà Minh Hy vốn không phải là đồng tính, tao sợ anh ấy sẽ có một ngày yêu các cô gái trở lại và bỏ rơi tao."
Nghe được những lời bộc bạch này từ một kẻ vô tâm vô phế như Tiêu Hàn, Tô Bình liền hạ mắt giấu đi sự xót thương.
Quả nhiên không phải người đồng tính nào cũng có thể can đảm đối mặt với tầng tầng lớp lớp định kiến của xã hội.
Tiêu Hàn là một người được rất nhiều con mắt dõi theo, nói cách khác mọi hành động của cậu luôn luôn khiến người ta để ý và bàn tán.
Cậu từ nhỏ đã được bao bọc trong cái lồng kính, sống trong tình yêu thương và cái nhìn ngưỡng mộ của người khác, chưa thực sự va chạm kể cả cuộc sống lẫn tình cảm.
Một ngày nào đó, nếu như biết Tiêu Hàn là người đồng tính thì mọi người xung quanh sẽ đối xử với cậu thậm tệ đến thế nào đây?
Minh Hy cũng vậy, hắn là chủ tịch tập đoàn Z, một trong những tập đoàn hàng đầu trong nước.
Cuộc sống của hắn, hành động của hắn đều thu hút sự quan tâm chú ý của dư luận.
Hắn có dám công khai khuynh hướng giới tính hay không, Tô Bình không thể nói chắc.
Thế nhưng cô hiểu được khi một thẳng nam như hắn tỏ tình với một thẳng nam như Tiêu