Tô Bình vốn là một cô gái thông minh.
Ngay khi Minh Hy gọi điện cho cô hỏi thăm tâm trạng của Tiêu Hàn vào hôm xảy ra chuyện cô đã khéo léo giúp cậu lấp liếm, vậy nên hắn vẫn chưa hề biết tình hình thật sự của Tiêu Hàn.
Đã gần một tuần trôi qua, ngày nào Minh Hy cũng gọi điện cho Tô Bình một lần nhưng cô đều không nghe máy.
Nói Tô Bình ghét Minh Hy thì cũng không hẳn, mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu của riêng mình, điều này cô đương nhiên hiểu.
Thế nhưng mà khi nhìn thấy người bạn mình coi như người thân phải chịu đựng tổn thương vì Minh Hy, cô đương nhiên sẽ không cho phép bản thân chấp nhận nhẹ nhàng trò chuyện với hắn.
Sinh hoạt của Tiêu Hàn khi sống cùng Duy Kiên so với lần trước thậm chí còn thoải mái hơn, ngoại trừ ăn chơi ngủ và học ra thì cậu gần như không cần phải chạm tay vào bất cứ việc gì khác.
Duy Kiên luôn cố gắng khiến cậu cảm thấy an nhàn vui vẻ, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là một nụ cười thật khẽ cùng ánh mắt cảm kích biết ơn.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ấy Duy Kiên đều chỉ có thể âm thầm thở dài.
Dạo gần đây ngoại trừ khoảng thời gian ở trường ra thì Tiêu Hàn luôn tự nhốt mình trong phòng, Tô Bình rủ đi chơi thì cậu luôn từ chối, số thời gian ngồi ngẩn người còn nhiều hơn cả số thời gian cậu ngủ.
Nụ cười vốn thuộc về Tiêu Hàn đã không còn xuất hiện nữa rồi.
Thà rằng cậu cứ khóc rống lên thật lớn, mắng trời chửi đất quát người còn hơn là gói gọn tất cả đau đớn tổn thương lại để từ từ gặm nhấm một mình như thế này.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Vào một buổi sáng đẹp trời của nửa tháng sau đó, Tiêu Hàn nhận được một cuộc gọi quốc tế từ Lâm Nguyệt trong trạng thái đứng hình ngạc nhiên.
"Alô, mẹ?"
"Con yêu, mẹ nhớ con chết mất..." Từ bên kia truyền đến âm thanh vui mừng, nũng nịu không hề giống với phong thái của một phụ nữ sắp bốn mươi tuổi.
Tiêu Hàn nhàn nhạt đáp lại, "Hai người đi lâu như vậy khiến con còn tưởng ba mẹ đã quên mất đứa con trai mười bảy tuổi này từ lâu rồi đấy."
Lâm Nguyệt cười khì khì lấy lòng, "Con trai ngoan, đừng giận! Thật ra cũng là do ba mẹ sợ phá vỡ mất khoảng thời gian hạnh phúc của con thôi."
Tiêu Hàn đương nhiên biết mẹ cậu đang ám chỉ điều gì.
Nhớ đến gương mặt anh tuấn cùng nét cười dịu dàng của người ấy, trái tim cậu không tự chủ được mà đập thịch một tiếng.
Thật không ngờ đã qua lâu như vậy rồi mà cơn đau ấy vẫn chưa hề thuyên giảm, Tiêu Hàn lại tự thầm chế giễu sự vô dụng của bản thân.
Không nhận ra được sự im lặng của Tiêu Hàn, Lâm Nguyệt thản nhiên thông báo:
"Ba mẹ đang chuẩn bị lên máy bay này."
"Cuối cùng ba mẹ cũng chịu về rồi à?" Rõ ràng là câu hỏi mỉa mai thế nhưng trong giọng điệu của cậu lại chứa vui mừng xen lẫn nhẹ nhõm.
"Nhớ con quá nên muốn về!" Ngừng một chút như đang suy nghĩ, sau đó Lâm Nguyệt vui vẻ nói tiếp, "Thời gian bay khoảng mười hai tiếng, tối ba mẹ sẽ đến nơi.
Con cùng Minh Hy đến đón ba mẹ nhé?"
Tiêu Hàn nhíu mày, "Sao lại là Minh Hy mà không phải Tô Bình? Cậu ấy rất nhớ mẹ đấy."
Lâm Nguyệt cao giọng hờn dỗi nói:
"Con tưởng mẹ muốn thế à? À không, thực ra là mẹ cũng muốn thế.
Không phải, ý mẹ là mẹ muốn gặp cả Minh Hy và Tô Bình thế nhưng mẹ thừa biết Dương Chi sẽ không cho con bé rời nhà vào buổi tối đâu." Tiêu Hàn nghĩ nghĩ một chút cảm thấy rất có lý.
Mẹ Tô Bình mang tâm lý bao bọc con gái thái quá, ngoại trừ bác ấy thì ai ai cũng nhận ra, "Còn Minh Hy, ba mẹ cần phải cảm ơn cậu ta vì đã chăm sóc con suốt khoảng thời gian qua chứ."
Tiêu Hàn cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng cậu đành gật đầu đáp ứng.
Kết thúc cuộc gọi, cậu lặng nhìn màn hình điện mất vài giây, khẽ thở dài.
Rất nhớ hắn, nhớ hắn nhiều đến mức lúc ăn cơm cậu cũng thần người ra để nhớ hắn, nỗi nhớ càng ngày càng tăng lên gần như chiếm toàn bộ thời gian của cậu.
Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để có thể đường đường chính chính đến gặp mặt, thế nhưng Tiêu Hàn lại nửa muốn nửa không.
Cậu sợ sẽ phải chứng kiến cuộc sống khoái hoạt hạnh phúc của Minh Hy và cô gái nọ, cậu sợ bản thân sẽ biến thành loại người yếu đuối mà cậu luôn chán ghét.
Thấy Tiêu Hàn lại ngẩn người suy nghĩ mà không hề nhận ra sự hiện diện của mình, Duy Kiên đi đến bên cạnh nhẹ vỗ vai kéo cậu ra khỏi trầm tư, hỏi:
"Mẹ em đã nói gì thế?"
"Bọn họ đang trở về." Nói rồi Tiêu Hàn cúi xuống xem đồng hồ, "Khoảng tám giờ tối sẽ hạ cánh."
Duy Kiên gãi gãi đầu, "Ây, cô chú đáng lẽ ra nên thông báo sớm mới phải, anh không kịp tìm nhà rồi."
Tiêu Hàn mỉm cười đứng dậy, đi đến dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa sổ, khoanh tay nói:
"Không cần tìm nhà đâu, anh cứ sống cùng với gia đình tôi cho đến khi tốt nghiệp đi."
Duy Kiên ngạc nhiên đến mức đứng hình vài giây, không thể thốt lên lời.
Tiêu Hàn muốn giữ hắn ở lại, đây chẳng phải là đã chứng tỏ trong lòng cậu đã giành một vị trí cho hắn rồi sao? Suy nghĩ kỹ một chút, khoé miệng hắn không nhịn được nhếch cao lên thành hình trăng non đầu tháng.
Nhìn thấy vẻ mặt xuân phong phơi phới của Duy Kiên, Tiêu Hàn khẽ cười giải thích:
"Hôm trước em đã nghĩ qua rồi, khi bố mẹ em trở về anh sẽ lại phải đi tìm chỗ thuê mới.
Muốn rộng rãi thoải mái thì sẽ đắt, mà rẻ thì sẽ rất chật chội.
Trong thời gian qua anh giúp đỡ em nhiều như thế nên khi có cơ hội em đương nhiên phải đền đáp anh rồi."
Mặc kệ nguyên do thật sự là gì Duy Kiên vẫn thoả mãn híp mắt tươi cười, theo phép lịch sự máy móc hỏi tiếp:
"Chưa hỏi qua ý kiến cô chú mà đã tự quyết định liệu có ổn không? Em làm anh thấy ngại quá!"
Tiêu Hàn nheo mắt cố gắng tìm ra vẻ ngượng ngùng trên gương mặt của Duy Kiên nhưng hoàn toàn thất bại.
Nhún vai quyết định diễn nốt vở kịch không người xem này cùng hắn, cậu nhẹ giọng trấn an:
"Yên tâm, anh thế này họ nhất định sẽ đồng ý thôi."
Mẹ cậu thích trai đẹp, ba cậu không thích trai đẹp nhưng lại thích mẹ cậu.
Chỉ riêng điểm này thôi Duy Kiên đã có thể đường hoàng đăng ký địa chỉ thường trú ở nhà cậu rồi.
Nụ cười trên môi Duy Kiên càng lúc càng thêm rạng rỡ, càng lúc càng thêm chói loá, cảm giác như có thể sắn tay so tài với mặt trời.
Trong lòng hắn tự hỏi, cái này có thể gọi là sống thử hay không? Có thể gọi là ra mắt phụ huynh hay không?
Nếu đúng là như thế, Tiêu Hàn và hắn...
Nghĩ đến đây, tinh thần Duy Kiên tức thì trở nên hưng phấn khác thường, đôi chân hướng về phía cửa phòng, khí thế bừng bừng nói:
"Anh đi chợ mua ít nguyên liệu tươi, tối nay nhất định phải bày ra một bàn cơm thật thịnh soạn."
Tiêu Hàn rất muốn nói sau tám giờ ăn uống sẽ khó tiêu, nhưng khi nhìn đến nét mặt vui vẻ của Duy Kiên cậu đành phải nhịn xuống.
"Đợi đã!" Đột nhiên cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt dường như chứa đựng van nài, "Mẹ em nói muốn Minh Hy cũng đi đón bọn họ, anh có thể đi cùng em không?"
Duy Kiên không tốn một giây suy nghĩ lập tức gật đầu đáp ứng.
Tiêu Hàn trước khi mời hắn còn nói rõ lý do không muốn đi một mình, một kẻ đơn phương như hắn còn có thể cầu mong gì hơn cơ chứ?!
"Còn nữa." Trước khi Duy Kiên thật sự rời khỏi phòng, Tiêu Hàn ngập ngừng lên tiếng.
Yên lặng một chút như thể đã thông suốt điều gì đó, cậu cười nói, "Em đi chợ cùng anh."
Duy Kiên kinh ngạc nhìn Tiêu Hàn.
Đã bao lâu rồi cậu không nói muốn ra ngoài? Hắn rốt cuộc đã quen với vị trạch nam chỉ đi từ nhà đến trường từ trường về nhà này bao lâu rồi?
Nhìn biểu cảm biến hoá liên tục trên gương mặt của người đối diện, Tiêu Hàn khẽ cười cong người vươn vai, "Dù sao thì em cũng đang muốn thay đổi không khí một chút."
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Sau khi đã chơi đùa đến mệt lả, San liền nhảy phốc lên bàn trà ngồi chụm hai chân trước ngước mắt nhìn vị chủ nhân đang cầm ly rượu ánh mắt thất thần rơi vào khoảng không vô định của nó.
Cảm nhận được San sắp sửa kêu "meow meow" đòi ăn, Minh Hy chuyển rời đường nhìn, đặt ly rượu xuống bàn rồi khẽ xoa xoa đầu nó.
"A bố quên mất, đến giờ ăn của San rồi." Dứt lời Minh Hy đứng dậy đi vào trong bếp, San cũng nhấc mông chạy theo chân hắn.
Nằm gục xuống nhìn cục bông trắng trắng tròn tròn dưới chân qua tấm kính bàn ăn, Minh Hy có cảm giác xung quanh hắn lúc này giống như là một thế giới vô thanh.
Trong ngôi nhà rộng lớn năm, sáu người ở vẫn còn rộng rãi chỉ có một người luôn luôn bận rộn với công việc sống cùng một con mèo trắng những lúc đòi ăn mới chịu kêu vài tiếng.
Rõ ràng trước kia cũng chẳng có gì khác với hiện tại, thế nhưng tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy tĩnh mịch như vậy? Không có Tiêu Hàn, ngôi nhà này chỉ đơn thuần là quay trở về đúng trạng thái ban đầu mà thôi, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy xung quanh cô quạnh như vậy?
Vốn đang chú tâm thưởng thức bữa ăn bỗng dưng San ngẩng đầu lên chằm chằm nhìn Minh Hy, sau đó lại bỗng dưng nằm vật ra sàn, sau đó lại bỗng dưng dạng bốn chân về bốn phía, phơi bụng trước mặt chủ nhân.
Toàn bộ chuỗi hành động mang tính bột phát của San được thu lại vào mắt Minh Hy một cách hoàn hảo, hắn không nhịn được bật cười, tâm tình cũng nhờ vậy mà tốt hơn một chút.
Cúi người định xoa xoa phần bụng nhạy cảm của loài mèo thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi nhà, Minh Hy đứng dậy đi mở cửa, trước khi đi còn cấu tai San một cái.
Khó khăn lắm mới tự nguyện hạ mình làm trò tiêu khiển lại bị người khác phá đám, San tâm tình không mấy vui vẻ lật người đứng dậy cúi đầu tiếp tục ăn.
Minh Hy chăm chú ngắm nhìn người đứng trước cửa, chẳng rõ bản thân nên bày ra loại biểu cảm nào.
Gương mặt này, đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy? Hình như là một tháng.
Có lẽ cũng gần hai tháng rồi.
Hắn nhất thời quên mất bản thân đã làm những gì trong quãng thời gian qua, cái ngày mà Tiêu Hàn lạnh lùng rời đi dường như đã xảy ra rất lâu rất lâu về trước.
Thấy Minh Hy một mực nhìn mình, Tiêu Hàn hơi mất tự nhiên rũ mắt, nói:
"Xin chào, lâu rồi không gặp! Hôm nay ba mẹ em sẽ về."
Minh Hy chớp chớp mắt định thần lại sau đó nặn ra một nụ cười nhàn nhạt:
"Vậy sao?! Họ đi lâu hơn dự định nhỉ?!"
Tiêu Hàn nâng mắt, đường nhìn không tự chủ được liếc về phía sau Minh Hy để tìm kiếm bóng dáng yêu kiều của cô gái nọ nhưng mà không thấy.
Cậu cười tự giễu, giờ này cô ấy chắc hẳn là