"Vậy à? Rồi sau đó?"
Giữa lớp học ồn ào, âm thanh của Tô Bình vốn đã nhẹ nay lại thêm vài phần thản nhiên còn thấp thoáng ý cười.
Tiêu Hàn thật không ngờ sau khi nghe cậu kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, phản ứng của Tô Bình lại quá mức bình tĩnh, giống như, cô biết chuyện này sớm muộn gì rồi cũng sẽ xảy ra vậy.
Cô không cảm thấy hành động của Minh Hy là vô cùng kỳ quặc sao?
"Sau đó thì tao mất ngủ." Tiêu Hàn nặng nề nói.
Trong lòng Tô Bình rõ ràng là đang có hàng nghìn hàng vạn quả pháo hoa đồng thời ầm ầm nổ, thế nhưng ngoài mặt cô lại vỗ vỗ vai Tiêu Hàn, nói với vẻ vô tâm:
"Đều là giống đực với nhau cả, mày xấu hổ cái gì? Chẳng phải chỉ là mặt gần mặt một chút, mũi đụng mũi một chút thôi sao?"
Tiêu Hàn thở dài, bởi vì Tô Bình không ở chung với mẹ cậu suốt mười bảy năm cho nên cô không biết cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của cậu.
Cậu thầm mắng cô ngu ngốc mà không hề biết rằng người ngốc duy nhất ở đây lại chính là Tiêu Hàn cậu.
Tô Bình chống cằm nhìn Tiêu Hàn, trên môi đột nhiên nở một nụ cười như ngây như dại.
Cô thật sự, thật sự rất muốn chứng kiến cái cảnh tượng mà Tiêu Hàn tường thuật một cách qua loa kia, chỉ cần nghĩ đến việc hai cực phẩm mỹ nam như Minh Hy và Tiêu Hàn tiếp xúc thân mật ở cự li gần thôi, chẳng cần phải ôm hay hôn, cũng đủ để khiến Tô Bình sung sướng mà hét toáng lên rồi.
Trong khi Tô Bình đang chìm vào thế giới phấn hồng của riêng mình, Tiêu Hàn lại ảo não cho rằng cô có thể dễ dàng sử dụng cấu trúc câu "Chẳng phải chỉ là...thôi sao?" là bởi vì cô chưa thực sự trải nghiệm hay chứng kiến cái hoàn cảnh xấu hổ kỳ quái kia.
Sau đó trong đầu Tiêu Hàn đột nhiên xuất hiện dáng vẻ vui sướng của mẹ cậu.
Nếu như bà ấy có mặt tại nhà Minh Hy vào khoảnh khắc ấy ngày hôm qua, nhất định bà sẽ chụp vài tấm ảnh rồi dán vào album.
Trong khi Tiêu Hàn đã thoát ra được thế giới xám xịt u ám của cậu thì Tô Bình vẫn cứ chìm đắm trong thế giới ngọt ngào ấm áp của cô.
Nhìn nét cười trên gương mặt xinh đẹp của Tô Bình, Tiêu Hàn mơ hồ nhìn thấy người mẹ đã lâu không gặp của mình.
Mệt mỏi vùi mặt xuống hai cánh tay, cậu thật sự rất buồn ngủ thế nhưng gương mặt lôi cuốn của Minh Hy cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong đầu, cảm giác nhột nhạt khi hơi thở ấm áp của hắn nhẹ nhàng lướt qua má vẫn còn lưu lại rõ mồn một.
Ngồi bật dậy vỗ vỗ đầu để xua đi hình ảnh ám muội kia, Tiêu Hàn quay sang thản nhiên nói với Tô Bình:
"Tao muốn trốn học."
Tô Bình nhún vai, "Cũng chẳng phải lần đầu."
"Cùng đi không?" Tiêu Hàn khoác cặp lên vai, hỏi.
Tô Bình cười sáng lạn, "Tao là con ngoan trò giỏi cơ mà.
Với lại mày cũng cần một người làm chứng là mày sắp chết rồi chứ."
Tiêu Hàn mặc dù không phải là một chuyên gia trốn học nhưng mà số đếm dưới năm căn bản không đủ để thể hiện số lần cậu "đào tẩu".
Quan hệ của Tiêu Hàn đối với các bạn cùng lớp khá tốt, cậu không bất hoà với ai cũng không ai gây sự với cậu.
Vậy nên khi Tiêu Hàn trốn học chẳng có người nào, kể cả lớp trưởng, tố cáo hay làm khó cậu.
Tiêu Hàn thuận lợi bước qua cổng trường rồi leo bừa lên một chiếc xe bus.
Vào thời điểm trên xe chỉ có rải rác vài ba người như thế này, Tiêu Hàn thường sẽ chọn chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Lý do thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là vì Tiêu Hàn không thích quá nhiều người chú ý đến cậu khi ở trên xe bus mà thôi.
Đeo tai nghe rồi an tĩnh ngồi nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau, khi xe dừng lại ở trạm kế tiếp, cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình Tiêu Hàn cũng không buồn để tâm, vẫn tiếp tục chìm vào trong bóng tối cùng âm nhạc:
"Ồ, hoá ra là tomboy." Đột nhiên người bên cạnh Tiêu Hàn lên tiếng cảm thán, âm thanh khẽ khàng pha lẫn ngạc nhiên.
Mặc dù đang mở nhạc nhưng Tiêu Hàn chỉ để âm lượng ở mức trung bình nên cậu đương nhiên vẫn có thể nghe rõ từng chữ người kia nói.
Tiêu Hàn cố gắng nâng lên mi mắt vì buồn ngủ mà trở nên nặng nề.
Người theo đuổi phong cách thời trang tomboy này nói nhiều thì cũng không nhiều, nhưng nói ít thì lại không hề ít, ấy thế mà chẳng hiểu tại sao Tiêu Hàn có thể đen đủi đến mức sống mười bảy năm trên cái cõi đời này rồi mà vẫn chưa từng mục kích tomboy lần nào.
Tiêu Hàn đảo mắt tìm kiếm thế nhưng lại chẳng nhìn thấy thằng con trai nào mặt mũi giống con gái cả.
Nỗi thất vọng trong nháy mắt trào lên đến tận cổ.
"Ô, tôi tưởng em ngủ rồi." Người bên cạnh vui vẻ nói.
Tiêu Hàn gỡ tai nghe ra, khẽ gật đầu, "Định thế, nhưng mà tôi muốn nhìn thấy tomboy."
Người kia nghiêng đầu "Hả?" một tiếng, nhìn Tiêu Hàn bằng ánh mắt nghi hoặc, "Em, không phải là tomboy?"
Nghe câu hỏi ngu ngốc của người trước mặt, Tiêu Hàn trợn mắt đến suýt nữa thì lộn tròng.
Hắn rốt cuộc là đui mù nặng đến mức nào mới có thể nhìn Lương Tiêu Hàn cậu ra thành tomboy? Còn có giọng nói đầy nam tính này nữa.
Cậu rõ ràng là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, thân cao gần mét tám nặng sáu lăm cân, hắn thế nào mà lại nghĩ cậu là con gái?
Tiêu Hàn tức giận nắm chặt tay thành quyền, cắn răng gằn giọng nói, "Tôi là con trai."
Vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Con trai? Không thể nào! Đừng ngộ nhận, mặc dù giọng em hơi trầm nhưng nhìn gương mặt này mà xem.
Em gái, tomboy tôi đã gặp nhiều rồi nhưng ngộ nhận như em lại là lần đầu tiên đấy."
Tiêu Hàn tức đến nỗi nghe không được nữa, liền chửi thề một tiếng, mắng:
"Ngộ nhận, ngộ nhận, ngộ cái đầu mày! Ông đây có ngạo khí đàn ông đấy nhé."
Âm thanh của Tiêu Hàn không lớn nhưng giữa không gian thưa người yên tĩnh như thế này liền trở thành thứ âm thanh rõ ràng nhất.
Tất cả mọi người quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái, kể cả bác tài xế vốn mang trên mình nhiệm vụ nhìn đường.
Tiêu Hàn chớp chớp mắt khó xử, lúng túng giải thích:
"Người này bảo tôi giống con gái.
Tôi, tôi chỉ đang cố gắng chứng minh thôi."
Mọi người nghe thấy thế cũng không nhìn nữa, có điều Tiêu Hàn dám khẳng định bốn chữ "ngạo khí đàn ông" kia vẫn còn in hằn trong trí nhớ của họ.
Trong khi Tiêu Hàn đang cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ nữa thì cái người bên cạnh lại vui vẻ cười đến long trời lở đất, dường như chuyện vừa rồi không hề có lỗi của hắn:
"Ngạo khí đàn ông cơ à? Em trai, em vui tính thật đấy."
Nghe giọng nói bị biến âm vì phải nén cười của cái kẻ không