Sức khỏe Tiêu Hàn hồi phục vô cùng nhanh chóng khiến cho vị bác sĩ trung niên có gương mặt hiền hậu không khỏi cảm thán.
Hiện tại cậu đã không còn đau nhiều như trước và cũng đã có thể đi lại loanh quanh.
Mặc dù mọi thứ đang dần tốt đẹp trở lại nhưng mà Tiêu Hàn lại cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Không sai, chính là đau khổ.
Thứ năm tuần này sẽ là lễ kỉ niệm hai mươi năm thành lập trường.
Hôm nay đã là thứ tư rồi vậy mà vết tím bầm to đùng ở gần mắt cậu vẫn chưa chịu biến mất.
Nếu đây chỉ đơn giản là một bữa tiệc buffet bình thường thì tham gia hay không đối với mà nói Tiêu Hàn cũng chẳng mấy quan trọng, thế nhưng đây lại là bữa tiệc hóa trang.
Từ nhỏ cậu đã luôn ao ước sẽ có ngày được biến thân thành Dracula.
Rõ ràng ông trời đã ban cho cậu một cơ hội, vậy mà chỉ vì mấy vết bầm tím khốn nạn này khiến cậu không thể tham gia.
Vì thế, mấy ngày gần đây Tiêu Hàn bắt đầu dành hầu hết thời gian để ngồi trên giường nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng đến cảnh bản thân chết dần chết mòn trong hối hận.
Thấy Tiêu Hàn bứt rứt đến mức ăn không ngon ngủ không yên, Minh Hy bèn ra vẻ trượng nghĩa vỗ vai cậu, "Tôi có thể giúp cậu."
"Anh có thể giúp tôi? Tôi nói anh nghe, tôi không dùng phấn đâu, dù chỉ một chút cũng không." Tiêu Hàn kiên quyết lắc đầu nói.
Nếu như không dùng phấn thì Minh Hy làm sao có thể giúp cậu biến bộ dáng thân tàn ma dại này thành Dracula cao ngạo lạnh lùng khát máu được?
Đứng trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiêu Hàn, Minh Hy gật đầu, tự tin cười nói:
"Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu che đi vết thương mà không cần dùng đến phấn nhưng vẫn đảm bảo sẽ không có ai nhận ra cậu, kể cả Tô Bình."
Tiêu Hàn nghe thấy thế liền hưng phấn đứng bật dậy, cầm lấy tay Minh Hy cảm động nói:
"Minh Hy, Minh Hy, Minh Hy, tôi phải làm gì để trả ơn cho anh bây giờ? Tôi đội anh lên thành thánh thần được không? Hay bây giờ tôi học theo Nhật Bản gọi anh là sama nhé.
Hay gọi là đại nhân?"
Minh Hy chán ghét đẩy Tiêu Hàn ra, không còn muốn tiếp chuyện với cái người đang đắm chìm trong niềm hoan lạc của riêng bản thân kia nữa.
Tiêu Hàn ngu ngốc còn thật sự cho rằng Minh Hy sẽ hảo tâm giúp cậu trở thành Dracula.
Cho đến tận khi chuẩn bị mặc bộ đồ hoá trang đã được chuẩn bị sẵn, cậu vẫn còn cho rằng cậu sẽ trở thành Dracula.
Quả nhiên là ngu ngốc!
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Ánh tà dương của ngày tàn phủ lên bệnh viện sắc màu rực rỡ mà ảm đạm, nhưng khi chiếu vào những căn phòng sử dụng cùng một lúc nhiều bóng đèn huỳnh quang sáng trưng như phòng VIP I thì sắc màu ấy lập tức trở nên nhạt nhoà.
Tiêu Hàn hiện tại chẳng thèm quan tâm đến chuyện mặt trời đã lặn hay chưa, hoàng hôn có đẹp hay không, màu sắc bầu trời nhìn như thế nào, cậu hiện tại đang cật lực kìm nén mong muốn đánh chết Minh Hy.
Mặc dù đã cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh nhưng cuối cùng cậu vẫn tức giận mà lớn tiếng mắng chửi.
"Dương Minh Hy, đồ khốn! Nếu như không phải ông đây khó vận động mạnh, ông đảm bảo sẽ đánh anh nhừ con mẹ nó xương, nát con mẹ nó óc."
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Tiêu Hàn, Minh Hy lại rất vui vẻ, nói:
"Yên nào, yên nào! Tin tôi đi, cậu sẽ không bị mất hình tượng đâu.
Cậu hiện tại thật sự rất tuyệt."
Lời khen của Minh Hy đương nhiên chẳng thể nào khiến cho Tiêu Hàn cảm thấy khá hơn được:
"Tôi tin anh nhưng là tin anh sẽ biến tôi thành Dracula, không phải thành cái dạng này.
Nếu tôi mà thành trò cười của thiên hạ, tôi bảo đảm sẽ vặt lông anh, nhét anh vào máy nghiền nát rồi đem thịt vụn của anh nấu thức ăn cho San."
"Được được được! Ngoan, đội thêm cái này, đeo cả cái này vào nữa." Hiển nhiên người đàn ông này đối với lời đe dọa mang đậm phong cách sát nhân biến thái kia chẳng mấy để tâm.
Khi Minh Hy và Tiêu Hàn rời khỏi phòng bệnh, cô y tá trực ban liền hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Có lẽ hai người kia chuẩn bị đi dự tiệc nên mới ăn mặc kỳ lạ như thế.
Dương Minh Hy, cô đương nhiên là nhận ra.
Còn người đi bên cạnh anh, rõ ràng một nửa gương mặt đang bị giấu sau chiếc mặt nạ vậy mà lại chẳng thể nào làm giảm đi vẻ đẹp cùng khí chất toát ra từ người này.
Cô y tá có cảm giác dường như đã từng gặp người ấy ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ ra.
Khi bóng dáng Minh Hy và Tiêu Hàn đã biến mất sau cửa tháng máy, cô y tá vẫn còn tự trách bản thân vì đã quên đi một người có ngoại hình đặc biệt nổi bật như thế.
Ngôi trường Mai Phụng giữa bầu trời đêm sáng rực lên như ngọn lửa.
Sân khấu được trải thảm đỏ, dàn loa âm thanh và bàn ghế được bày thành một vòng tròn xung quanh sân trường, hai bên chính là quầy bar.
Sân trường rộng lớn chẳng mấy chốc đã chật kín người.
Trong một đêm này, những gương mặt thân quen, những con người thân thuộc giờ đây gần như đều đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Tô Bình đi tìm kiếm xung quanh, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mà cô vẫn chưa thấy bóng dáng Tiêu Hàn đâu cả.
Ban đầu cô cho rằng cậu sẽ không tham gia cho nên vừa mới đến trường cô đã lập tức gọi điện để trêu chọc cậu.
Ai ngờ khi cô nói sân trường náo nhiệt lắm, đủ loại nhân vật từ cổ tích, thần thoại đến cổ trang, anime thì Tiêu Hàn lại bảo lát nữa sẽ đến nơi khiến cô kinh ngạc đến nghẹn lời.
Tiêu Hàn chịu ra ngoài với một gương mặt không hoàn hảo? Chuyện này còn lạ hơn cả chuyện Tô Bình mặc váy nữa.
Khi hiệu trưởng lên sân khấu chuẩn bị đọc bài diễn văn thì một chiếc Audi R8 màu đen dừng lại trước cổng trường.
Bước ra từ hàng ghế sau là một người đàn ông anh tuấn mặc bộ trang phục bá tước Anh thế kỷ XIX.
Người đàn ông đó nhanh chóng cúi xuống bế một người trong trang phục tiểu thư Anh Quốc cùng thời ra.
Cô gái nọ không hề khách khí vừa giãy dụa vừa đấm thùm thụp lên vai anh ta, người đàn ông kia chẳng những không tức giận mà còn đem mặt ghé sát bên mặt cô, tựa như một nụ hôn nhẹ.
Không rõ rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô gái ngay lập tức an phận nằm trên tay người đàn ông, gương mặt được giấu sau mặt nạ không nhìn rõ biểu cảm.
Những cô gái tận mắt chứng kiến dù thể hiện ra hay không đều có chung cảm giác ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Cô tiểu thư này chắc hẳn cũng phải rất xinh đẹp mới có thể được người đàn ông anh tuấn ôn nhu kia yêu thương chiều chuộc như thế.
Minh Hy bế Tiêu Hàn tiến vào sân trường rồi đi về phía Tô Bình trong hình dáng Harley Quinn đang ngơ ngơ ngác ngác.
Cô liếc mắt nhìn cô gái trên tay Minh Hy bằng vẻ khinh thường, nhàn nhạt hỏi:
"Tôi hỏi anh, Hàn đâu rồi?"
Nhẹ nhàng đặt Tiêu Hàn ngồi xuống ghế, Minh Hy nháy mắt một cái, không đáp mà chỉ nói:
"Tôi phải lên trên kia một chút, em chăm sóc cô ấy nhé."
Nghi hoặc cúi xuống quan sát thật kỹ cô tiểu thư nọ, sau đó Tô Bình đột nhiên lùi lại một bước, kinh hãi chỉ chỉ:
"Đây, đây là..." Tô Bình quay sang nhìn Minh Hy mong muốn được nhận đáp án, khi thấy hắn nở nụ cười như ngầm thừa nhận, cô lập tức hét to, "Lư...Lương..."
Tiêu Hàn vội vàng nhào đến bịt miệng cô lại, "Mày im mồm cho tao."
"Thật sự là mày sao?" Tô Bình vẫn chưa hết kinh ngạc hỏi nhỏ.
Tiêu Hàn gác bỏ bất mãn với dáng vẻ hiện tại của mình sang một bên, khẽ nheo mắt đánh giá Tô Bình khiến cô đắc ý đến phồng cả mũi:
"Harley Quinn, not bad! Vẫn là mày sáng suốt, dùng bộ đồ này thay cho đống quần áo thiếu vải kia."
Harley Quinn, một hình tượng nhân vật đang được đặc biệt yêu thích dạo gần đây, cô nàng tóc vàng yêu kiều, quyến rũ, điên cuồng, phong cách thời trang mang đúng chất của một bệnh nhân tâm thần.
Tô Bình với hình dáng Harley Quinn trong bộ quần áo đã được cải biên cho nhiều vải hơn một chút này vô cùng xinh đẹp, đáng yêu mà vẫn giữ vẻ nghịch ngợm điên rồ vốn có.
Tiêu Hàn thầm cảm thán, thật may mắn vì cơ thể Tô Bình không nóng bỏng giống như Margot Robbie, nếu không chỉ sợ cô nàng trên dưới toàn thân võ học này cũng chẳng thể tự bảo vệ nổi bản thân mình.
Tô Bình biết Tiêu Hàn chưa thể vận động mạnh, vậy nên cô đỡ cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu quan sát cậu thật kỹ từ đầu đến chân.
Mái tóc đen tuyền buông xoã, dài ngang lưng, hơi xoăn ở đuôi cùng phần mái lưa thưa phía trước đã che đi phần nào đường nét vốn có trên gương mặt.
Trang phục tiểu thư Âu cổ màu trắng sữa khá đơn giản nhưng lại toát lên được vẻ trưởng thành, nhã nhặn.
Bao tay mỏng, giày đế bệt và mặt nạ cùng màu làm nổi bật lên vẻ thanh tao.
Bộ trang sức đính Rubi làm nổi bật lên vẻ quý phái.
Tô Bình chỉ có thể thốt lên:
"Lương Tiêu Hàn, tao mặc dù vẫn biết mày đầy chất thụ nhưng không ngờ mày lại có thể là một trap hoàn hảo như thế này."
Tiêu Hàn đã sớm bất mãn với ánh nhìn biến thái của Tô Bình, nay cô còn nói những từ ngữ mà cậu chưa từng nghe bao giờ khiến cậu càng thêm phần khó chịu:
"Cái gì mà thụ? Cái gì mà trap? Mày đang nói cái đệch gì vậy? Giải thích rõ cho tao xem nào."
"Không có gì, không có gì.
Mày làm ơn đừng mở miệng ra nữa, sẽ tan nát hình tượng tiểu thư mất." Tô Bình thoả mãn cười hì hì, quay sang Minh Hy cảm thán, "Minh Hy, anh giỏi thật đấy! Tìm được nhân tài nối gót Tiểu Xán bên Trung Quốc rồi."
Tô Bình vừa dứt lời thì hai người phát hiện Minh Hy đã không còn ở đây nữa.
Lúc này cô mới nhớ ra Minh Hy vừa nói rằng hắn phải lên trên kia một chút.
Trên kia, trên kia.
Trên kia?
Tô Bình và Tiêu Hàn đồng thời nhìn thấy Minh Hy đang đứng ở trong cánh gà.
Cô khẽ đẩy tay cậu, hỏi:
"Anh ta đang làm gì ở trên kia thế?"
"Mày nhìn xem mặt tao có giống như là biết không?!" Tiêu Hàn khinh thường nói.
"Sau đây, thầy xin giới thiệu với toàn trường người đã đầu tư cơ sở vật chất cho ngôi trường xinh đẹp này, chủ tịch Tập đoàn Z, Dương Minh Hy." Giọng nói trầm trầm của thầy hiệu trưởng vang lên lấn át mọi âm thanh ồn ã.
Khi nghe đến đây, Tiêu Hàn cùng Tô Bình trợn mắt nhìn nhau, cằm người nào người nấy đều không thể khép lại.
Thấy Minh Hy đứng trên sân khấu tự tin phát biểu, Tiêu Hàn chỉ có thể thầm mắng bản thân ngu ngốc.
Hoá ra bao lâu nay cậu sống chung nhà với một ông lớn mà không hề phát hiện ra.
Chín con số một tháng.
Chín con số một tháng.
Chín! Con! Số! Một! Tháng!
Quỷ tha ma bắt mẹ nó đi, tại sao cậu lại cho rằng đây là con số của trưởng phòng kinh doanh cơ chứ? Tập đoàn Z, số quà vặt do Z sản xuất Tiêu Hàn nhét vào miệng chẳng rõ đã qua đơn vị trăm nghìn từ khi nào, số đồ dùng gia đình không phải do Z sản xuất ở nhà cậu chẳng biết có đến năm cái không, trang thiết bị ở trường này cái nào có logo của Z đều sẽ được tin dùng hơn cả.
Trong khi Tô Bình và Tiêu Hàn đang kinh ngạc đến mức hô hấp khó khăn thì có hai chàng trai mặc phục trang thời Tống tiến về phía bọn họ.
Người bên phải mặc lam y đơn giản, mái tóc đen dài được cố định trên đỉnh đầu bằng dải lụa đồng màu áo nhẹ nhàng bay trong gió.
Người đó hướng Tô Bình mỉm cười, bộ dáng ung dung thoải mái.
Người bên trái từ trên xuống dưới một thân bạch y phong trần, dải lụa trắng mảnh hờ hững buộc vài lọn tóc đen nhánh lộ ra vẻ biếng nhác nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người.
Người này đối lập với vẻ ôn hoà nhã nhặn của người bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tô Bình từ đầu đến cuồi đều là vẻ lãnh đạm.
Tô Bình chỉ cần dùng một cái liếc mắt đã có thể nhận ra hai người nọ chẳng phải ai khác ngoài Phi Vũ và Lạc An.
Đồng thời, cô chỉ cần dùng nửa cái liếc mắt đã có thể nhận ra nhân vật mà hai người bọn họ cosplay là ai.
Đây là hai nam thần của cô mà, thử hỏi trên đời này làm gì có ai không thể nhận ra người thương của mình được cơ chứ?
Lạc An tiến đến chào đồng thời cả Tiêu Hàn và Tô Bình, trong khi đấy Phi Vũ đứng cạnh lại chỉ gật đầu cho có lệ.
Tô Bình sung sướng nhào đến hết nắm chân nắm tay rồi lại đến sờ mặt sờ tóc Lạc An, cười híp mắt vui vẻ:
"Triển Chiêu, Triển Tiểu Miêu, ôi ôi, Chiêu Chiêu, ngọn gió nào đưa huynh đến đây thế này? Đẹp chết mất, đẹp chết mất! Lạc An, cảm ơn cậu đã giúp tớ hoàn thành tâm nguyện đã ấp ủ bao nhiêu năm nay nhé."
Tiêu Hàn nheo mắt nghi hoặc nhưng lại không dám nói ra, tâm nguyện của Tô Bình, không phải là kiếm được thật nhiều, thật nhiều tiền à?
Phi Vũ nhìn một màn nắm nắm sờ sờ này không thuận mắt đã lâu, anh tiến lên một bước xen vào giữa Tô Bình và Lạc An, đem cậu đưa về phía sau như muốn bảo vệ, lãnh đạm nói:
"Lã Tô Bình, An không phải là hàng triển lãm."
Tô Bình gật đầu tán thành:
"Phải phải, Lạc An không phải hàng triển lãm.
Hàng triển lãm đâu thể tuỳ tiện sờ như thế này được.
Bạch Ngọc Đường, huynh hôm nay cũng rất đẹp.
Chữ mỹ gắn với huynh quả nhiên là không sai.
Phi Vũ chán ghét nhìn Tô Bình, kéo tay Lạc An, "An đi thôi, nơi này không an toàn."
Lạc An ha ha cười giữ Phi Vũ lại rồi vui vẻ bàn