Phi Nhi nghe thấy giọng anh thì giật mình ngồi dậy, giẫm lên chân anh rồi chuẩn bị chạy tiếp.
Anh nhanh chóng đoán được suy nghĩ của cô, dù chân bị giẫm đau đớn nhưng rất nhanh anh với tay ôm chặt lấy eo cô.
Cô hoảng sợ liên tục huých cùi trỏ vào người anh, mong anh buông tay để tẩu thoát.
Tuấn Thiên đưa nốt tay còn lại ôm trọn lấy eo cô, người cô mềm quá, anh bất giác cúi đầu để hưởng trọn mùi hương hoa hồng trên người cô, thật dễ chịu.
Anh siết tay chặt lại không muốn thả cô ra, chỉ sợ một chút lơ là cô sẽ biến mất.
- Sao lại chạy?- Hàn Tuấn Thiên khó hiểu hỏi cô, giọng rất nhẹ nhàng, có chút vui mừng vì cô không cựa quậy nữa.
- Anh ôm đủ chưa? Mọi người đang nhìn kìa, anh không sợ bị vợ anh hiểu lầm nhưng tôi sợ.
Buông tay ra.
Tôi sẽ đền tiền… nhưng mong anh thuyết phục vợ mình bỏ qua cho tôi, tôi không muốn đánh mất công việc này- Phi Nhi dùng sức gỡ từng ngón tay anh ra nhưng vừa gỡ được một ngón anh lại siết chặt cả bàn.
- Tôi có nói bắt cô phải bồi thường sao? Tôi muốn thay Uyển Nhi xin lỗi cô.- Tuấn Thiên tựa cằm lên đầu cô nói.
Anh thấy được nét bối rối đáng yêu trong mắt cô.
Không thể phủ nhận anh rất yêu thích việc ôm cô.
Bây giờ trong lòng anh vừa có cảm giác ấm áp lại có chút gì đó quen thuộc.
Anh chợt nhớ đến tuýp thuốc nẻ anh nhờ thư kí Trương đặt mua bên Mĩ, anh nhanh chóng buông một tay ra lấy tuýp thuốc bôi tay bỏ vào túi áo khoác của cô.
Phi Nhi khẽ bật cười, bây giờ anh còn xin lỗi hộ cô ta nữa à.
Cũng đúng, chó hư trách chủ, cô quá hiểu đạo lý này.
Tuấn Thiên khó hiểu nhìn cô, sao cô ấy lại cười.
Cô chủ động quay người, nhìn sâu vào mắt anh.
Anh bị anh mắt cô nhìn thấu, cứ như cô đang tìm hiểu nội tâm anh vậy, có chút bối rối, có chút ngượng ngập nhưng anh lại cứ thế cuốn vào đôi mắt ấy.
Mạc Phi Nhi đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh, tay đưa lên sờ má anh, kéo mặt anh lại gần:
- Anh đâu có làm gì sai.
Sao anh lại phải xin lỗi? Liệu anh có thể giúp tôi một việc được không? Nếu anh đồng ý tôi sẽ không để bụng chuyện vừa rồi nữa.
Hàn Tuấn Thiên đê mê nhìn cô, cô ấy đẹp quá, rất đẹp.
Anh không tự chủ mà gật đầu đồng ý.
Mạc Phi Nhi đưa mặt mình gần hơn, gần hơn rồi thì thầm: “ Anh, sau này, hãy nhớ xích chó lại.
Tôi không muốn anh và Bạch Uyển Nhi kia xuất hiện bất cứ lần nào trong cuộc đời mình nữa, anh… nghe… rõ… chưa…hả?” Cô vừa gằn từng từ vừa vỗ vào mặt anh, lực càng ngày càng mạnh.
Hàn Tuấn Thiên bị hành động bất ngờ của cô làm cho bất ngờ, tay nhanh chóng buông lỏng.
Cô thừa cơ hội vội chạy đi, anh ta nghĩ mình là ai, dám ôm cô như vậy.
Hàn Tuấn Thiên thẫn thờ nhìn bóng cô xa dần.
Anh không nhận ra chính bản thân mình đang cười ngây ngốc, bàn tay cũng áp lên má chỗ cô vừa chạm qua.
Bàn tay cô không mềm mại, cũng không ấm áp như của người phụ nữ khác nhưng anh không hiểu sao mình lại rất thích cảm giác cô chạm vào mặt mình, thích cả khoảnh khắc khi khuôn mặt cô gần mình trong gang tấc.
Anh thừa nhận lúc ấy cô không vỗ vào mặt anh thì có lẽ anh đã hôn cô rồi.
- Sao anh lại làm vậy? Rõ ràng cô ta đánh em mà.- Bạch Uyển Nhi giận dữ nhìn anh quát.
Hàn Tuấn Thiên mệt mỏi day trán, Uyển Nhi bây giờ thật xa lạ.
Cô ghen tuông vô cớ, cũng suốt ngày giận dỗi.
Anh cũng mệt mỏi khi phải đi cùng cô.
- Em bỏ qua đi, là em quá đáng trước.
Lẽ ra không nên đối xử với cô ấy như vậy.- Tuấn Thiên tiếp tục xem tài liệu, nếu cứ tiếp tục nhìn điệu bộ cô, anh chắc phát điên lên mất.
- Được, anh bênh nó, anh mắng em bênh con điếm đó.
Hay anh mủi lòng rồi, muốn ở bên cạnh nó.-