Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta bị sao vậy, lại nhầm lẫn cô với ai khác sao.
Cô tức giận đẩy anh ra xa, chân cũng thúc mạnh vào bụng anh, muốn Tuấn tiện nghi của cô, không dễ thế đâu.
Tuấn Thiên ôm bụng đau đớn trong giây lát, cô đánh đòn cũng quá hiểm rồi.
Vị trí cô đá cách chỗ đó của anh chưa đến nửa gang tay, xem ra cô vẫn còn muốn tích đức.
Khi cơn đau nhanh chóng tan đi, Tuấn Thiên lại ngước nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô nuốt nước bọt, liếm môi dè chừng nhìn anh.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của cô anh bỗng thấy mình đáng sợ ghê gớm.
Hành động liếm môi vô tình của cô trong mắt anh chẳng khác gì hành động mời mọc.
Anh không kiềm chế nổi mình mà lao về phía cô, dè cô lên giường, hai chân cũng ghì chặt ngăn hành động ẩu đả vừa nãy của cô.
Hôn cô làm ham muốn của anh dâng lên mãnh liệt, cơ thể nhanh chóng có phản ứng, cứ thế bàn tay không nghe lời bắt đầu đi khám phá.
Phi Nhi nhanh chóng cảm nhận được hành động của anh, không thể để anh tiếp tục làm bậy nữa, bàn tay được thả lỏng của cô vơ lấy quyển sách đầu giường.
Tuấn Thiên, là anh tự chuốc lấy.
- Bộp……
- Á – Hàn Tuấn Thiên lăn lộn trên giường,khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.
Mép nhọn của quyển sách vô tình chạm vào vết thương để lại do tai nạn.Phi Nhi thấy anh ôm đầu thì cười lạnh, người đàn ông này phải dạy cho anh một bài học để không còn dám làm càn nữa, cô vui vẻ nhìn anh chọc ghẹo: “ Sao, giờ thấy thế nào? Lần này chỉ là cảnh cáo thôi nếu còn làm thế với tôi thì chuẩn bị sẵn di chúc đi là vừa.
Nghe rõ chưa?”.
Tuấn Thiên vẫn không phản ứng, chỉ tiếp tục ôm đầu, mồ hôi rịn ra trên trán.
Cô thấy anh cứ im lặng thì cũng bắt đầu lo lắng, không lẽ cô đập vào trúng vết thương sao? Cô nhanh chóng ngồi xuống gỡ tay anh ra xem, thôi cô đúng đã làm việc ngu xuẩn rồi.
Tuấn Thiên đang ôm đầu bỗng thấy giường bên cạnh bị lún sang một bên, tay cũng bị ai gỡ ra, đầu được đặt trên đùi ai đó, sau đó anh cảm thấy cơn đau giảm dần.
Anh lờ mờ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt lo lắng của cô, ánh mắt chăm chăm nhìn anh, đôi môi vì anh hôn mà hơi sưng đỏ đang mím chặt đủ biết bây giờ trong lòng cô đang có bao áy náy.
Hàn Tuấn Thiên cứ thế hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng cô, hương hoa hồng vấn vít trong không khí, anh cứ vậy mê mẩn ngắm cô thật gần.
Nếu đây là giấc mơ thì anh mong không bao giờ tỉnh lại.
Phi Nhi thấy anh đã mở mắt mới ái ngại mở lời hỏi thăm: “ Anh sao rồi, đã đỡ hơn chưa? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu…” Hai tay vẫn cứ nhẹ nhàng xoa đầu cho anh, tại sao cô cứ ngu ngốc hành động không suy nghĩ.
Cô thừa nhận lúc nãy cô đã rất hoảng sợ, nỗi sợ ấy cứ như lúc cô chứng kiến anh vì mình mà bị tai nạn vậy, cô sợ anh biến mất, sợ sẽ không còn có thể trông thấy anh, một nỗi sợ vô hình cứ bám víu tâm trí cô.
- Ùng …ục…- “tiếng lòng” Tuấn Thiên phá vỡ không khí lãng mạn.
Nhật Thiên ái ngại nhìn cô.
Anh chưa bao giờ mất mặt trước phụ nữ như vậy.
Nhưng anh cũng không thể phản lại thân thể mình, anh ấp úng hỏi cô:
- Nhà cô… có gì ăn không?Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì?-Ai ngờ đường đường là sếp tổng của Hàn thị mà lại phải đi xin ăn thế này.
- Còn chút thức ăn “thừa” của bữa tiệc thôi, nếu anh ăn để tôi đi hâm lại.- Phi Nhi thản nhiên trả lời, dù sao anh cũng là khách không mời mà tới, cũng không cần tiếp đãi quá trịnh trọng.
Hơn nữa trông anh cũng khá hơn rồi, cô không cần lo lắng nữa.
- Cô cho bố của con trai cô ăn đồ thừa sao?- Anh tức giận cao giọng.
Sĩ diện đàn ông trong anh lại trỗi dậy.- Tôi không ăn nữa.
- Anh không ăn thì thôi, tiếc quá toàn món ngon thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt và canh nấm.
Anh không ăn thì tôi đổ đi vậy.
Vậy anh về đi, không người nhà anh sẽ lo đấy.- cô dửng dưng trước lời nói của anh, cô mệt rồi, chỉ mong giải quyết xong ông khách này rồi đi ngủ thôi.
Ở bên anh càng lâu thì lòng cô sẽ lại do dự, cô không muốn mình phân vân, cô tin vào quyết định của mình sẽ tốt cho cả hai cũng như bốn năm về trước vậy.
Nhưng bây giờ ít nhất anh sẽ không phải dằn vặt nữa vì anh cũng đâu nhớ cô là ai, cô cũng sẽ không tự mình đa tình