- Thì đúng như những gì cô thấy.
Phi Nhi không giữ được bình tĩnh, cô hốt hoảng nói vào trong điện thoại:
- Tuấn Thiên đang ở đâu ạ? Anh ấy đã nói cháu được quyền nuôi thằng bé sao giờ lại thế này ạ? Bà gọi Tuấn Thiên để cháu nói chuyện với anh ấy.
Đầu dây bên kia im lặng chờ cô nói hết, sau đó tiếng cười bên kia đáp lại như chứng tỏ bà ta vẫn chưa cúp máy.
- Mạc Phi Nhi, Tuấn Thiên không có quan hệ gì với cô.
Cô chắng lẽ chút phép tắc cũng không biết.
Tuấn Thiên giao toàn quyền xử lý việc này cho tôi.
Cô tìm cháu tôi cũng vô ích.
Bây giờ cô muốn nói chuyện ra tòa tiện hơn đấy.
– Nói rồi bà dập điện thoại rất mạnh như sợ chỉ thêm một phút giây nào nói chuyện với cô sẽ vấy bẩn con người bà.
Phi Nhi sững người nhìn chằm chằmvào điện thoại.
Cô thử gọi nhiều lần nhưng đầu dây bên kia không chịu nhấc máy.
Cô thất thần ngồi trên giường, cơ thể mệt mỏi nhìn xa xăm.
Đây có phải là nỗi bất an mà mấy ngày qua luôn quấy phá cô.
An An thấy mẹ vào phòng mãi không bước ra thì lò dò đến cửa phòng.
Cái đầu nho nhỏ ghé vào cánh cửa, đôi mắt to tròn cũng nhìn chăm chú biểu hiện lạ lùng của mẹ trên giường.
Thằng bé tiến lại gần, lo lắng kéo áo cô:
- Mẹ, mẹ sao thế? Ăn cơm thôi, An An đói rồi.
Phi Nhi giật mình quay ra nhìn thằng bé.
Đôi mắt vô hồn cũng dần có tiêu cự.
Cô giơ tay ôm chặt thằng bé vào lòng, hai mắt cũng mờ đi theo dòng nước.
Cô gục mặt vào vai thằng bé, liên tục thì thào: “An An, mẹ phải làm sao đây? Mẹ phải làm sao đây…”
Phi Nhi lần đầu tiên dính đến vấn đề này nên không biết phải xoay sở thế nào.
Cô gọi điện thông báo cho chị gái cùng bố mẹ.
Chuyện này cô cũng không thể tiến hành một mình, cô cần sự động viên và mối quan hệ của những người thân bên cạnh.
Mạc lão gia nghe được tin đó thì vô cùng tức giận.
Ông còn ngay lập tức lấy xe muốn đến Hàn gia nhưng may mà mẹ cô ngăn cản kịp thời.
Bây giờ gây gổ với họ sẽ càng làm Phi Nhi thêm bất lợi.
Nghe bà khuyên, ông mới xuôi xuôi một chút nhưng ông vẫn nhất quyết đòi cả nhà cùng tụ họp để bàn bạc về vấn đềnày.
- Bố, chuyện này con sẽ thu xếp.
– Tuấn Phi lập tức nói.
Anh không ngờ người bạn nối khố bao năm qua của mình lại là một người như vậy.
Trong lòng anh mới đầu có chút nghi ngờ nhưng đến khi Phi Nhi đưa tờ giấy đòi quyền nuôi con thì tình bạn của anh chỉ còn là thất vọng.
Anh không thể để em vợ chịu ủy khuất như vậy được.
Tuấn Phi quay sang vỗ lưng cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Em đừng lo lắng quá.
Em biết luật sư Seven không? Anh chính là bạn của anh ta.
Anh ta nổi tiếng là không vụ án nào thua kiện đấy.
Anh sẽ nhờ anh ta phụ trách việc này.
Em cũng đừng lo lắng quá.
Dù sao so với họ em cũng là người trực tiếp chăm sóc An An, lợi thế đương nhiên thuộc về em.
Phi Nhi cảm kích nhìn anh rể.
Sự quan tâm giúp đỡ của anh khiến tái tim thấp thỏm mấy ngày qua của cô được an ổn đôi chút.
Cô cảm ơn Tuấn Phi, đồng thời cũng hứa với cả nhà sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Thanh Hân thương cảm nhìn em gái.
Nét mặt tái nhợt cùng quầng mắt thâm quầng chứng tỏ cô mấy ngày qua đã thiếu ngủ.
Hàn Tuấn Thiên thật quá đáng, anh ta hại đời em gái cô như thế còn chưa đủ giờ lại còn tranh với nó quyền nuôi con.
Cô quá hiểu Phi Nhi, nếu không có An An bên cạnh con bé cũng không thiết sống nữa.
Bởi vậy, lần này bằng mọi giá cô cũng sẽ giúp em gái mình thắng kiện.
Cả nhà chìm trong bầu không