Lệ Sa còn muốn tranh cãi với anh thêm nhưng chưa kịp nói anh đã cúp máy.
Bà hậm hực bỏ điện thoại xuống, quay ra nhìn Uyển Nhi bé bỏng vẫn đang khóc nức nở.
Trông con bé hiền dịu thế kia, làm hại ai được cơ chứ.
Tuấn Thiên ngả lưng trên ghế đến 4 giờ sáng thì rời khỏi nhà.
Sáng nay anh có cuộc họp khẩn cấp nên phải rời đi trước.
Anh để lại tờ giấy nhắn cho Phi Nhi rồi mới ra khỏi cửa: “ Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Chuông báo thức đầu giường vang lên như thường lệ, Phi Nhi uể oải tắt chuông báo, một ngày mới lại bắt đầu.
Khối ấm ấm vẫn nằm bên cạnh nhắc cô nhớ đến An An đã quay lại cuộc sống của mình.
Cô kẹp nhiệt độ vào nách An An.
Không biết đây là lần thứ mấy cô kiểm tra rồi.
Sau khi thấy nhiệt độ trên cơ thể con vẫn bình thường, cô mới an tâm đi vào bếp.
Vừa bước vào phòng khách Phi Nhi đã nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Xem ra anh ta đã rời đi rồi.
- Mẹ, mẹ - An An lại gào khóc trong phòng.
Vừa thức giấc trước mắt thằng bé lại hiện ra khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ đó.
Mạc Phi Nhi đang khuấy cháo trong bếp vội vàng chạy vào.
Cô vỗ về An An, ôm thằng bé vào lòng:
- Con ngoan, mẹ đây.
Về nhà rồi.
Chúng ta về nhà rồi.
An An thấy cô bước vào thì ngay lập tức lao vào lòng cô.
Nước mắt nước mũi cũng phun đầy ra áo.
Thằng bé khóc một lúc thì xuôi xuôi, bụng cũng bắt đầu réo ầm ĩ.
Phi Nhi lúc này mới nhớ đến nồi cháo trên bếp thì quá muộn, nồi cháo đã cháy đen hết.
An An thấy mùi khét thì cũng lao ra, thằng bé chống tay nhìn nồi cháo trên bếp.
Đúng là về nhà rồi.
Vì sự nghiệp cứu đói của hai mẹ con, Phi Nhi quyết định đầu tư cả hai đi ra ăn hàng.
An An sau một đêm sốt cao thì cơ thể cũng mệt mỏi, bụng cũng réo vang ầm ĩ nên dù không hứng thú mấy với đồ ăn nhưng vẫn bị Phi Nhi ép ăn hết cái này đến cái khác.
- Mẹ, con no rồi.
Con không ăn nữa đâu.
- Ăn thêm đi, đây là đùi gà nướng con thích ăn nhất mà.
An An phải từ chối mãi cô mới buông tha cho cậu.
Phi Nhi nhìn con lại nhớ đến những vết thương tối qua, đôi mắt lại đỏ hoe, cô cố nuốt nước mắt vào trong, thay vào đó liên túc gắp đồ ăn cho thằng bé.
Phi Nhi xin nghỉ cho mình.
Hôm nay cô sẽ cho mọi việc trở lại quĩ đạo vốn có.
Khởi đầu là chuyển An An về lại trường học mới.
Nhưng xem ra cần phải lấy một số giấy tờ bên Hàn gia, nghĩ vậy Phi Nhi lấy máy gọi cho Tô Ái Mỹ.
Ái Mỹ đến quán café trước cổng chung cư.
Mọi giấy tờ của An An bà đã mang đến.
- Mẹ, bên này.
– Phi Nhi không nghĩ bà lại dễ dàng giao cho cô như vậy.
Ái Mỹ trông thần sắc có chút bất thường, mái tóc hoa râm của bà cũng hơi rối.
Hôm nay bộ dạng của bà không chải chuốt như mọi hôm.
Ái Mỹ ngồi xuống ghế, đôi mắt bà không cầm được nước mắt:
- Tiểu Nhi, con tha lỗi cho mẹ.
Là mẹ không giữ được lời hứa, mẹ không bảo vệ tốt An An.
Phi Nhi bối rối lấy khăn giấy đưa cho bà, đôi tay cũng cầm lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng, cô nhẹ giọng:
- Mẹ, con không trách mẹ.
Con muốn An An về ở với con nên mới cần mấy giấy tờ này.
Mẹ mang đến là con cảm kích lắm rồi.
Chỗ giấy tờ này bà khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ mẹ chồng.
Bà nhân cơ hội bà nội Tuấn Thiên ra ngoài thì đột nhập vào phòng lấy chỗ giấy tờ này nhưng vừa đi đến phòng khách thì Lệ Sa xuất hiện chắn trước cổng, vất vả lắm thì bà mới đến được đây.
- Phi Nhi, mẹ đến đây còn một chuyện muốn cầu xin con.
- Mẹ cứ nói đi ạ.
– Phi Nhi vội vàng cất giấy tờ vào trong túi.
- Chuyện An An, mẹ xin con tạm thời đừng kiện cáo được không? Chuyện đính hôn của Uyển Nhi và Tuấn Thiên báo giới cũng biết rồi, chuyện kiện tụng quyền nuôi An An cũng vậy.
Chuyện hôm qua nếu lộ ra ngoài,mặt mũi Hàn gia sẽ không còn nữa.
Mẹ xin con, được không?
Ái Mỹ cũng không quản đến mặt mũi của mình, bà yên lặng quỳ xuống trước mặt cô.
Phi Nhi vội vàng đỡ lấy bà, cô thực ra cũng không muốn làm to chuyện.
Cô