Bữa tiệc tổ chức trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Huyndai.
Đứng từ trên cao có thể nhìn bao quát cả thành phố, quả là một địa điểm không tồi.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách Hi Lạp, tường và sàn nhà đều trắng tinh kết hợp với đèn vàng làm cho bữa tiệc càng trở nên sang trọng.
Không chỉ có khung cảnh đẹp, đồ ăn thức uống cũng được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ, trình bày vô cùng trang nhã.
“Hàn tổng, cảm ơn vì cậu đã tham dự.” Chủ tịch Mặc từ tốn nói.
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Hàn Tuấn Thiên khẽ mỉm cười, lịch sự đưa tay ra bắt.
“ Còn tiểu thư xinh đẹp này là?”
Mạc Phi Nhi nở nụ cười chuyên nghiệp tự giới thiệu: “Tôi là Mạc Phi Nhi, là thư ký mới của Hàn thị.
Rất hân hạnh được làm quen với ngài.”
Chủ tịch Mặc nở nụ cười đôn hậu rồi chào tạm biệt.
Hàn Tuấn Thiên đúng là con rùa vàng của giới kinh doanh, chưa đầy 15 phút mà hết vị khách này rồi đến vị khách khác quay sang bắt chuyện.
Hầu như cả cuộc hội thoại đều là họ tự biên tự diễn, anh chỉ gật đầu, thỉnh thoảng cũng trả lời hai ba câu lấy lệ nên tất cả đều phải ngậm ngùi quay đi.
Lại nhìn mũi giày.
Mạc Phi Nhikhẽ thở dài, không biết bữa tiệc còn kéo dài đến bao giờ, đứng cả tiếng trên đôi giày cao gót làm chân cô bủn rủn, bụng cô cũng bắt đầu đánh trống biểu tình.
Cô quay sang nói nhỏ với Tổng giám đốc xin phép ra ngoài rồi nhanh chân bước đến bàn ăn.
Món ăn chuẩn bị vô cùng tinh xảo nhưng vốn chỉ coi là điểm tâm nên ăn mãi cũng không thấy no.
Bánh ngọt ở đây cũng làm rất ngon.
Mạc Phi Nhi vừa ăn vừa tấm tắc, thử mỗi loại một miếng.
Đưa mắt nhìn miếng bánh tiramisu cuối cùng trên khay, cô cười thầm rồi đưa tay định lấy về khay mình nhưng chiếc bánh nhanh chóng bị lấy mất.
Mạc Phi Nhi phẫn nộ nhìn lên, chỉ tay vào người đồi diện:
“Anh kia tôi nhìn thấy trước mà.”
Người đàn ông còn đang hí hửng nhét miếng bánh vào trong miệng thì bị gọi giật lại, cau mày quay ra
“Ai làm chứng cô.”
Câu nói còn chưa bật ra hết, anh sững sờ nhìn người con gái trước mặt.
Cô mặc một chiếc đầm ren vô cùng quyến rũ, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt ai oán giận dữ nhìn anh, bờ môi đỏ mọng vẫn còn dính kem khẽ chu ra vô cùng đáng yêu.
Đã hai năm không gặp mà cô chẳng thay đổi nhiều, nhất là cái tính ham đồ ngọt như trẻ con.
Anh khẽ gọi, ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Mạc Phi Nhi…”.
Cô bị gương mặt người đàn ông đối diện làm cho bất ngờ.
Đây chẳng phải người bạn thân của cô hồi còn du học bên Mĩ sao.
Thời gian tôi luyện anh trở nên chững chạc hơn.
Nhớ thời còn học đại học không biết bao nhiêu cô gái say đắm dáng vẻ thư sinh của anh nên hết lần này đến lần khác anh lấy cô làm lá chắn cho mình.
Cũng vì thế mà quan hệ của cô với nữ sinh trong trường không mấy tốt đẹp.
Hai người quen nhau trong dịp khai trương cửa hàng bánh ngọt gần trường.
Bánh tiramisu là loại bánh mà anh và cô đều thích ăn nhất.
Loại bánh ấy khởi đầu cho tình bạn giữa hai người không ngờ cũng là thứ kéo hai người trở lại gặp nhau sau hai năm xa cách.
Cô vẫn còn nhớ giọng nói nghẹn ngào của mẹ năm ấy khi gọi cô về nước, bà nói trong nước mắt:” Phi Phi à, bố con có chuyện rồi…”
Nghe xong cô thất thần ra sân bay mua vé về nước, không kịp gọi cho anh.
Khi cô trở lại thì không gặp được anh nữa, nghe nói anh đã chuyển sang bên Pháp học cao học.
Hai người cũng mất liên lạc từ đó.
“Vũ Mặc Luân.
Phải cậu không?” Cô mừng rỡ kêu lên, ngay lập tức bị vòm ngực ấm áp bao trọn, cả thân hình cao lớn khẽ run lên: “ Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi…”
“Cậu buông mình ra được không? Mọi người đang nhìn kìa.
Từ bao giờ mờ cậu trở nên sướt mướt thế hả?” Mạc Phi Nhi dở khóc dở cười vỗ vai Vũ Mặc Luân, giọng điệu châm chọc.
“ Sướt mướt vì cậu không được à?”Anh tiếc nuối buông cô ra, kéo cô ngồi xuống, bắt đầu ba hoa đủ chuyện làm cô quay như chong chóng mãi cô mới chen vào được một câu.
“Cậu bình tĩnh hỏi từng chuyện được không, cậu hỏi liên tục thế làm sao tớ trả lời được? Tớ còn chưa hỏi cậu đâu.
Thế nào, ngọn gió nào đã đưa Vũ công tử tới đây?”
“Cậu nói thử xem?” Anh nháy mắt tỏ vẻ thần bí.
Hàn Tuấn Thiên cau mày nhìn đồng hồ, đã một tiếng rồi mà cô chưa trở lại.
Cơn đau đầu lại kéo đến, vừa rồi anh uống hơi nhiều nên giờ cũng đã ngà ngà say.
Truyện Teen Hay
Đảo mắt nhìn, dừng lại ở góc phòng khá yên tĩnh so với khung cảnh náo nhiệt xung quanh, người con gái đang cười rạng rỡ trò chuyện với người đàn ông trước mắt.
Cô dường như đã quên mất nhiệm vụ của mình, anh khó chịu nghĩ.
Không phải Bạch Tuấn Phi ngỏ lời thì anh chắc chắn sẽ không thuê một thư kí