Đưa món quà cho Vũ Mặc Luân, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, cô cũng cảm thấy vui lây.
Mấy ngày trước cô cũng đã tặng hết quà cho gia đình, tưởng Vũ Mặc Luân không về kịp nên định để tặng sau.
Như vậy món quà của Hàn Tuấn Thiên mua cuối cùng cũng tặng cuối cùng rồi.
Giáng sinh là nơi gia đình đoàn tụ, không khí giáng sinh làm cho sự cô đơn càng thêm sâu sắc, người chờ đợi càng mệt mỏi.
Đã gần 11 giờ, Hàn Tuấn Thiên vẫn không xuất hiện.
Mạc Phi Nhi chán nản bật ti vi, chuyển kênh, cuối cùng mắt cô rơi lại ở dòng tin giật gân trên màn hình: hé lộ bạn trai bí ẩn của diễn viên Bạch Uyển Nhi… Chiếc điều khiển trên tay rơi xuống đất…
Hàn Tuấn Thiên đáp chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh, Bạch uyển Nhi cứ nằng nặc đòi anh mua quà giáng sinh, ngày nào cô ấy cũng gọi, có lần còn làm ảnh hưởng đến cuộc họp của anh.
Nhật Thiên đôi lúc cũng khó chịu với thái độ gò ép của cô.
Anh càng lúc càng không quen, là anh thay đổi hay là cô thay đổi.
Trái ngược hoàn toàn với cô, Mạc Phi Nhi lại khá trầm lặng, cô không gọi anh lấy một cuộc cứ như cô không có người chồng này vậy.
Hàn Tuấn Thiên khẽ cười khổ, anh nhớ cô và con quá, sợ cô quên mất sự hiện diện của mình nên đã nhắn tin báo vậy mà một tin nhắn trả lời cũng không có.
Đang trên đường về nhà thì Bạch Uyển Nhi gọi hẹn ra ngoài.
Dù không muốn gặp cô ấy lúc này, nhưng nghe cô bảo đang ốm nên không đành lòng quẹo tay lái.
Cô gái này thật là, chả phải nói cảm sao lại ra cầu đứng vậy.
“Hàn Tuấn Thiên, Tuấn Thiên, em ở đây.” Bạch Uyển Nhi ngọt ngào chạy đến ôm lấy anh.
“Em không khỏe sao ra đây hứng gió làm gì?” Hàn Tuấn Thiên bực dọc nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ rồi.
“Quên chuyện đó đi.
Không nói dối liệu anh có đến ngay không, người ta vì nhớ anh mà.
À quà của em đâu.” giọng nũng nịu đưa tay lên.
Hàn Tuấn Thiên dịu mặt, cầm lấy hộp trang sức trong cặp đưa cho cô: “ Hi vọng em thích”.
Bạch Uyển Nhi chầm chậm mở ra, một chiếc dây chuyền ngọc trai ánh hồng thật đẹp, không lãng phí công sức mấy ngày vừa rồi gọi điện cho anh.
Đúng lúc ấy, một đám đông kéo đến, chụp ảnh tới tấp.
“Xin cho hỏi anh là gì của Bạch Uyển Nhi?”
“Anh là bạn trai cô ấy à?”
“Đó chả phải sợi dây chuyền có hạn đang được mới tung ra thị trường tuần qua sao?”
Hàn Tuấn Thiên nhíu mày nhìn đám đông, quay lại nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Băng Hi.
Cô lại bất cẩn để bám đuôi rồi, anh nhanh chóng cầm tay kéo cô bỏ đi.
Một phóng viên chợt thốt lên: “ A, tôi nhớ rồi anh ta chả phải Hàn tổng sao? Không sai đúng anh ta, hóa ra người chống lưng cho cô ta chính là Tô tổng, người thừa kế duy nhất tập đoàn Tô thị.”
Cùng lúc ấy, Mạc Phi Nhi đang xem trên ti vi, nhìn thấy cử chỉ ân cần của Hàn Tuấn Thiên che chắn cho người con gái bên cạnh, nội tâm đau đớn.
Hóa ra tất cả cũng là cô tưởng tượng, có khi tin nhắn cô nhận được cũng là do anh nhắn nhầm thôi.
Nhìn xuống chiếc bánh cỏ ba lá mới đặt: “mama yêu cả nhà, tiểu bảo yêu cả nhà, papa yêu cả nhà.” mỗi lá ghi một câu, đó cũng là câu mà cô muốn Tuấn Thiên có thể nói cho cô và con nghe hằng ngày.
Nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt.
Trong căn hộ rộng rãi, một thân hình bé nhỏ, vừa ăn bánh kem vừa nấc nghẹn, vị ngọt của bánh hòa với vị mặn của nước mắt.
Tiểu bảo à, mẹ con mình ăn hết phần của mình nha, cái lá còn lại phần ba nha con.
Dù đã tự thuyết phục bản thân ăn xong sẽ đi ngủ nhưng không hiểu