Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

40: Cô Bị Thương Đi Đâu


trước sau


Là cô làm mình bị thương hay là do người khác? Hàn Tuấn Thiên bực bội nhìn người con gái trước mặt.

Sao cô luôn bất cẩn như vậy, luôn làm bản thân bị thương.

Dừng xe trước cổng, anh đăm chiêu nhìn cô, rõ ràng đã thu xếp để sau giáng sinh có thể đến thăm cô và con thường xuyên nhưng vì một số chuyện lại không thể đến được.

Hàn Tuấn Thiên tự hỏi Mạc Phi Nhi có xem chương trình truyền hình trực tiếp hôm đó hay không, nếu có thật sự muốn biết cảm giác của cô thế nào.

Có đôi lúc, anh lại muốn không ngăn chặn vụ việc lùm xùm đó để cô quan tâm đến anh hơn, để xem trong lòng cô rốt cuộc có dành cho anh một chút nào không.
Cõng Mạc Phi Nhi trên lưng, hơi ấm cơ thể cùng nhịp đập của trái tim truyền đến bên tai, cảm giác thật bình yên.

Má Mạc Phi Nhi ấm áp tì vào má anh, Hàn Tuấn Thiên rất thích xúc cảm bây giờ.

Giá như thời gian có thể dừng lại, lưu giữ khoảnh khắc này.
Cuối cùng cả gia đình nhỏ của anh cũng lên đến tầng 19.


Mở cửa bước vào, anh đi thẳng về phòng mình rồi đỡ cô nằm lên giường.

Không biết tự lúc nào anh lại có thể thoải mái cho cô bước vào không gian của mình đến vậy.

Hàn Tuấn Thiên thay một bộ đồ ngủ rồi cũng đặt lưng nằm xuống.

Anh xoay người nằm nghiêng, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn người con gái đang ngủ.

Chỉ như vậy thôi, chỉ hôm nay anh làm những gì mình muốn.

Tin cô đến với anh không phải vì tiền, tin cô chỉ đơn giản như người phụ nữ đang ngủ ngoan bên cạnh.
Lúc Mạc Phi Nhi tỉnh dậy mặt trời cũng đã lên cao.

Mạc Phi Nhi mở mắt nhìn lên trần nhà rất lâu, chỉ là hôm nay cô cảm thấy nằm im thế này cũng thật tốt.

Chiếc giường hôm nay không chật chội như bình thường, căn phòng cũng thông thoáng hơn.

Mạc Phi Nhi dạng chân tay ra hết cỡ vẫn không chạm đến bức tường.

Lúc này cô mới hốt hoảng ngồi bật dậy.Đây là phòng của Hàn Tuấn Thiên mà.

Không phải chứ, hôm qua cô say rượu làm loạn lại trèo vào phòng anh ngủ sao? Mạc Phi Nhi rón rén bước ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng cô không quên sắp xếp lại chăn gối cùng ga trải giường.

Không biết anh sẽ về lúc nào nhưng cô biết anh không thích người khác động vào đồ của mình.
Nhanh chóng thay đồ, tẩy trang, Mạc Phi Nhi bắt tay vào làm việc.

Công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, khách đặt mua mĩ phẩm làm quà giáng sinh rất nhiều.

Mở tài khoản nhìn, Mạc Phi Nhi hớn hở: “Ha ha, tiểu bảo con xem mấy tháng cần kiệm của mẹ con mình này, được gần 10 triệu rồi đó.”.


Vừa nhìn vừa nhẩm lại trong đầu, chiều cô phải đi gộp sổ lấy lãi ngân hàng mới được.

Mạc Phi Nhi còn đang vui vẻ nhẩm tính số tiền lãi mình sắp có.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dị ứng
Một ngày chủ nhật yên bình, đêm qua trời mưa to nên không khí sáng nay rất trong lành, Mạc Phi Nhi mở cửa sổ phòng, hít một hơi thật sâu.

Thật là sảng khoái.

Từ hồi bị bỏng, cô cũng hạn chế việc đi lại nên cả ngày hầu như chỉ nằm trong phòng.

Nhanh tay mở laptop

kiểm tra lịch đặt hàng mấy ngày qua, chuột dừng lại reply của một vị khách: hôm qua mới nhận được hàng xong, mình đi chơi với bạn trai nên tô dùng thử ai ngờ đi chơi nửa đường môi mình sưng lên cả mẩn ngứa nữa, hàng fake mà giá bán bằng hàng thật, đúng là vô liêm sỉ.

Mạc Phi Nhi sững sờ, chuyện hàng fake là điều không thể vì tất cả mĩ phẩm đều được nhập từ công ty phân phối bên Mĩ do bạn cô quản lí.

Đây là một trong những kế hoạch của công ty bên đó, họ dự định sẽ mở công ty chi nhánh bên Trung Quốc, trước hết là khảo sát thị trường bên này.

Mạc Phi Nhi dưới sự ủy thác của bạn mình cũng bắt tay buôn bán, đã một thời gian mà không thấy khách phàn nàn gì, việc làm ăn cũng rất thuận lợi.

Mạc Phi Nhi không sợ bị kiện vì tất cả mĩ phầm của cô đều được công ty bên đó kiểm tra rồi mới nhập về, khách hàng nữ đó cũng không có ảnh chứng minh nhưng Mạc Phi Nhi lại có ảnh và địa chỉ trên trang này, xem chừng sau này ra đường phải cẩn thận.
Mấy ngày qua do chân đau nên Mạc Phi Nhi cũng ăn uống đơn giản, tủ lạnh có gì nấu nấy nhưng hôm nay mở cửa tủ, ngoài trứng với sữa thì không còn gì.


Cô khẽ thở dài, kiểu gì cũng phải ra siêu thị một chuyến rồi.

Mặc một chiếc váy dài trắng, Mạc Phi Nhi xỏ giày bệt nhanh chóng ra thang máy xuống lầu.

Siêu thị cách tòa nhà không xa, đi bộ 15 phút là tới, cô e ngại nhìn xuống, chân vẫn đang đau đi lại hơi khó khăn nhưng cũng vì thế mà dạo này cô cũng lười tập thể dục, người lại càng mệt mỏi.

Vừa ra khỏi cửa thì Mạc Phi Nhi bị một đám đông vây lấy, cô hoảng sợ nhìn xung quanh.
“Là cô ta, chính cô ta bán mĩ phẩm fake trên mạng làm môi tôi bị kích ứng.” một cô gái trẻ đeo khẩu trang kêu lên.
“Không, tôi không có.

Mọi người bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện được không?” Mạc Phi Nhi nhanh chóng giải thích, áp lực đám đông làm đầu cô hơi choáng váng.
Mày bị thế này có bình tĩnh nổi không? Làm ăn thất đức thật, hôm nay bọn tao sẽ xử lý mày.

Để xem sau này mày có dám buôn gian bán lận cho người khác nữa không?” một cô gái bên cạnh cao giọng nói..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện