Hàn Tuấn Thiên siết chặt cô vào lòng, gật đầu rồi cùng cô rời đi.
Trời đã ngả sang màu vàng, những cơn gió bên ngoài cũng lạnh hơn.
Mạc Phi Nhi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn sự tấp nập xung quanh để xua đi cảm giác bồn chồn trong mình.
Khung cảnh xế chiều hiện lên, trời nửa sáng nửa tối, con đường cũng vắng vẻ ảm đạm.
Thực sự nỗi sợ trong lòng cô càng lúc càng lớn dần, hơi ấm từ tay Hàn Tuấn Thiên truyền đến như cho cô thêm sức mạnh.
Mạc Phi Nhi quay sang che giấu nỗi lo trong lòng, gượng cười nhìn anh như muốn nói em không sao.
Dù sao bây giờ có anh bên cạnh, cô không còn sợ bất cứ thứ gì.
Hàn Tuấn Thiên để Mạc Phi Nhi chờ ngoài cửa chung cư còn mình thì lái xe vào gara.
Mạc Phi Nhi cầm chiếc bánh trong tay, cô cũng muốn qua đó với anh nên lúc anh quay xe đi cô cũng rón rén bước theo.
Mạc Phi Nhi ngồi sụp xuống bên lề, nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền gạch lạnh giá.
Cô đưa tay lau đi nước mắt, loạng choạng đứng dậy.
Không cô không muốn một mình nữa, càng không muốn bị anh bỏ lại.
Chỉ cần cô đi cùng anh là được rồi, chỉ cần như vậy thôi.
Nghĩ vậy, Mạc Phi Nhi cũng rảo bước chạy theo anh.
Hàn Tuấn Thiên bước sang bên kia đường bắt chiếc taxi đối diện.
Lúc anh ngập ngừng nhìn sang bên kia đường, Mạc Phi Nhi cũng đang đứng đó.
Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng đuổi kịp anh, nhìn anh đứng ngay bên kia đường, cô mừng rỡ định chạy sang nhưng lúc ấy đèn lại chuyển sang màu xanh nên cô chỉ còn biết đứng lặng giữa dòng người chờ đèn đỏ.
Đèn đỏ cuối cùng cũng xuất hiện.
Dòng người hai bên đường đan vào nhau, đi lại trên vạch kẻ.
Mạc Phi Nhi vui vẻ bước nhanh.
Hàn Tuấn Thiên, anh nhất định phải đợi em nhé.
Hàn Tuấn Thiên ngắm nhìn cái bóng nhỏ nhắn đang ngụp lặn trong đoàn người.
Bỗng một lúc, anh thấy cô biến mất khỏi tầm mắt.
Anh hoảng loạn tìm cô.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô đang đứng hơi khom người chính giữa đường, cô cũng đưa mắt nhìn anh.
Đôi mắt cô, chưa bao giờ mở to như thế…
Mạc Phi Nhi cảm giác đau nhói ở bụng truyền đến.
Cô bất giác đưa tay đặt lên chỗ đau rồi run run giở ra nhìn xuống lòng bàn tay