Những người trong phòng, mỗi người một suy nghĩ nhưng tất cả đều dồn ánh mắt cùng về một hướng.
Cánh cửa phòng cấp cứu.
Cánh cửa đóng im cuối cùng cũng mở ra.
Tất cả đồng loạt đứng lên.
“Cô ấy… cô ấy sao rồi? “ Hàn Tuấn Thiên vội đứng dậy, chắn ngang đường đi của nữ y tá.
Nữ y tá đang rất vội, cô nói sơ qua tình hình của bệnh nhân: “Đứa bé không giữ được.
Chúng tôi vừa làm phẫu thuật sinh non cho cô ấy.
Vết thương cô ấy khá sâu, mất cũng rất nhiều máu.
Giờ tôi phải đi lấy thêm máu, tình trạng cô ấy đang rất nguy kịch, gia đình nên chuẩn bị tinh thần.”
Sau đó, y tá bỏ mặc những người còn lại trong phòng, cô nhanh chóng tiến về kho máu.
Nghe được kết quả, Thanh Hân lại càng khóc thảm thương hơn, cô vùi sâu mặt mình trong lòng Nghĩa Tử cố tìm cho mình một chỗ dựa.
Anh siết mạnh cô vào lòng giúp cô bình tĩnh hơn.
“Mạc Phi Nhi, em nhất định phải không sao.”
Hàn Tuấn Thiên ngồi dựa lưng vào tường, cả khuôn mặt anh vùi sâu trong lòng bàn tay mình.
Giọt nước men theo ngón tay anh chảy xuống dưới nền đất.
“ đứa bé không giữ được”,“ cô ấy rất nguy kịch”, “gia đình nên chuẩn bị tinh thần”.
Câu nói của y tá cứ lặp đi lặp lại bên tai anh, từng chữ, từng chữ như cứa vào trái tim anh.
“Tiểu bảo không còn, tiểu bảo không còn nữa rồi.
Xin lỗi con, xin lỗi con là papa không tốt, papa không bảo vệ được mẹ và con.
Mạc Phi Nhi, em không thể có chuyện được, anh xin em.
Làm ơn, em làm ơn đừng bỏ anh lại một mình, đừng như vậy được không? Anh còn chưa nói với em là anh yêu em, xin em hãy bình yên ra khỏi căn phòng đó… Anh xin em…”
Phòng phẫu thuật đang yên lặng bỗng chốc nháo nhào.
Hàn Tuấn Thiên vùng dậy nhìn vào bên trong.
Bác sĩ đang kích tim cho cô ấy.
Cả cơ thể nhỏ nhắn nảy lên rồi lại lẳng lặng rơi xuống giường bệnh.
Thân thể cô trắng nhợt hòa cùng màu ga trải giường.
T….
í…..t………….
Tim Thanh Tâm đã ngừng đập.
Nhật Thiên đưa tay đập vào cánh cửa kính, anh khản giọng gọi cô: “Mạc Phi Nhi … Mạc Phi Nhi … không được… em tỉnh lại cho anh… Em có nghe thấy không… Em lập tức tỉnh lại cho anh…” bàn tay đặt trên kính đau khổ trượt xuống, anh áp sát mặt mình vào cánh cửa, giọng nói anh trở nên yếu ớt hơn.
“Anh xin em đừng bỏ anh, xin em…”
Một tháng sau.
“Mạc Phi Nhi hôm nay đã là 30 Tết rồi.
Em định ngủ đến bao giờ nữa đây.
Năm mới đầu tiên của chúng ta em định để anh một mình sao.
Hay là em vẫn giận dỗi vì hôm giáng sinh anh thất hứa với em nên em muốn trả thù anh?”
Hàn Tuấn Thiên không biết mình đã đến đây bao lâu rồi.
Cứ tan làm là anh lại quay lại đây, anh trò chuyện với cô, cắt móng tay cho cô, lau tay chân cho cô.
Tựa như cô đang mơ một giấc mộng dài, Mạc Phi Nhi sau hơn tháng vẫn không tỉnh dậy.
Chuyện này hai bên gia đình đều đã biết và kể cả cậu ta nữa.
Vũ Mặc Luân đã đánh anh, anh lúc đó đã để mặc cho cậu ta, cậu ta làm đúng lắm, cậu ta cũng thay em trừng phạt anh rồi, tại sao em vẫn chưa tỉnh lại.
“Mạc Phi Nhi, cậu đừng nghe mỗi