Mạc Phi Nhi đang thái cà chua thì bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau, sau đó cảm giác hơi ấm phả trên tóc mình.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Đáng ghét anh lại bắt nạt cô.
Mạc Phi Nhi nhấc con dao trên tay lên cao, tức giận hét lên:
- Anh muốn chết hả? Buông ra ngay.
Tôi đang nấu cơm đấy.
Tuấn Thiên tiếc nuối buông cô ra.
Anh ngắm nhìn căn bếp bị cô quậy phá trở nên bừa bãi.
Cô luôn biết cách bày bừa trong bếp, Tuấn Thiên cũng đã quen với việc dọn dẹp bãi chiến trường cho cô.
Anh hôm nay phá lệ sẽ cùng cô nấu ăn.
Một là anh muốn có thêm thời gian gần gũi cô, hai là anh ở bên sẽ đảm bảo an toàn cho bụng của anh.
Anh nhanh chóng cởi áo vet, mặc tạp dề vào người, tay áo sơ mi cũng xắn lên cao:
- Em muốn anh giúp gì không?
Quả thực bữa tối hôm nay cô chuẩn bị hơi nhiều món nếu không có sự trợ giúp của anh chắc còn lâu mới được ăn.
Mạc Phi Nhi cũng giao việc cho anh rồi tiếp tục nấu ăn.
Á…á… Tuấn Thiên kêu thất thanh.
Mãi ngắm cô nấu ăn nên anh cắt vào tay mình.
Phi Nhi lo lắng kéo anh ngồi xuống ghế:
- Anh để hộp cứu thương ở đâu vậy?
- Trong tủ dưới ti vi.
Cô chạy nhanh ra phòng khách mang hộp cứu thương rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Tuấn Thiên kéo cô ngồi vào trong lòng mình rồi đưa tay vòng ra trước mặt cô.
- Như thế này tiện cho em băng bó hơn.
Phi Nhi chẳng thấy tư thế này thì tiện hơn ở chỗ nào nhưng nhìn ngón tay anh đang chảy máu cô cũng không đôi co với anh nữa.
Tuấn Thiên một chút đau cũng không có.
Anh đưa tay còn lại vuốt ve mái tóc mướt mà của cô, mũi cũng đưa sát lại gần cảm nhận hương hoa hồng trên tóc cô.
Cả người cô, kể cả tóc cũng rất đậm mùi hương này.
Anh cũng từng gặp rất nhiều phụ nữ, cũng từng ngửi qua vô số loại nước hoa nhưng chưa bao giờanh thực sự yêu thích mùi hương nào như hương hoa hồng trên người cô.
Mùi hương như có như không nhưng lại khắc sâu trong lòng anh đến vậy.
- Anh ngồi yên đi.
- Anh vẫn đang ngồi mà.
Em mới gội đầu à? Thơm quá.
Mạc Phi Nhi để mặc kệ anh, dù sao người đàn ông này luôn gây khó dễ cho cô.
Cô cố băng lại cho anh cho anh thật nhanh, sau đó chui ra khỏi vòng tay anh.
Giấu đi cảm xúc ngượng nghịu vừa rồi, Mạc Phi Nhi dùng giọng tự nhiên nhất nói với anh:
- Anh ngồi yên đấy đi.
Tốt nhất vẫn là tôi nấu một mình.
Mạc Phi Nhi nấu ăn rất ngon.
Điều này anh đã biết từ khi quyết định về sống chung với cô vì thế mà hôm trước nhìn bữa cơm cô nấu anh nhận ra ngay cô đang giận.
Hôm nay anh ăn được rất nhiều.
Trước kia chỉ có một mình buổi tối anh hay đi ăn bên ngoài cũng ít về nhà nấu cơm ăn nhưng khi bên cô anh lại quen với bữa cơm gia đình, cũng rất