Anh sẽ cho em đi.
Hàn Tuấn Thiên vui vẻ mở cửa, cuối cùng anh cũng về đến nhà để gặp cô.
Một ngày không gặp Mạc Phi Nhi khiến anh sốt ruột, thật muốn ôm cô vào lòng.
Nhìn ngó nghiêng trong phòng khách, đôi mắt Tuấn Thiên dừng lại ở cô gái đang nằm trên sopha.
Anh rón rén tiến lại gần.
Mạc Phi Nhi vừa xem phim vừa nghĩ kế hoạch tẩu thoát, tối nay Hàn Tuấn Thiên về phải làm cho anh ta ngủ say hay là lúc anh đi tắm phải tìm được chìa khóa.
Mà nếu hôm nay cũng như hôm qua anh không về thì sao? Ah, cô có thể đập vỡ cửa kính tầng hai, sau đó buộc chăn lại ròng xuống như mấy phim hành động.
Tưởng tượng những kế hoạch mĩ mãn của mình, Mạc Phi Nhi bật cười khanh khách không để ý đằng sau có người đang tiến lại.
Bỗng bên má trái ấm ấm, mùi gì đó thơm thơm lan tỏa, cô bất giác quay sang.
Tuấn Thiên đã về từ lúc nào, không biết anh có trông thấy bộ dạng kì quặc của cô không, nhưng vừa nhìn thấy anh tin tức hôm qua lại hiện về.
Người đàn ông dối trá, anh ta chẳng vừa đi vui vẻ với người con gái khác, bây giờ lại về đây làm gì.
Hôm nay chắc chắn cô sẽ làm rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, cũng cho anh biết được quyết định của mình.
Gạt túi vịt quay ra, cố trấn tĩnh bản thân, Mạc Phi Nhi vu vơ hỏi:
- Uyển Nhi đâu?- cô khó chịu bật ra tên người con gái đó.
- Sao em lại hỏi vậy? – Hàn Tuấn Thiên đặt túi vịt vào bếp rồi quay lại ngồi xuống bên cô.
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Hôm qua, anh không về trời lại mưa to như vậy chắc cô đã rất sợ hãi.
Phi Nhi đẩy anh ra xa, đừng dùng vòng tay vừa ôm người con gái khác để ôm cô chứ.
Thật ghê tởm.
- Anh đừng nói dối nữa được không? Tôi chán phải nghe những lời nói dối đó rồi.
Anh định lừa tôi đến bao giờ nữa.
Tối qua anh chẳng phải ở cùng Uyển Nhi sao? Những ngày qua cũng vậy, anh nhốt tôi ở đây rồi đến bên cô ta.
Anh thấy mình có bất công quá không? Tôi sai ở đâu mà bị anh nhốt ở đây, bị anh giam giữ.
Có phải anh vẫn muốn trừng phạt tôi từ lần tôi hất nước vào mặt cô ta.
Anh nhốt tôi ở đây, giả vờ yêu tôi rồi sau đó sẽ vứt bỏ tôi.
Anh dừng lại được rồi, tôi thua rồi, anh buông tha cho tôi đi.
- Em im lặng.
Anh thật lòng yêu em.
Chuyện của anh và Bạch Uyển Nhi…- Hàn Tuấn Thiên bối rối giữ cô lại.
- Anh đừng chạm vào tôi.
Tôi không muốn nghe chuyện tình cảm cuả hai người.- Mạc Phi Nhi tránh xa vòng tay anh, cô đưa hai tay lên bịt tai quay ra nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
- Em, em đừng vô lý như vậy có được không? Em chỉ cần nhìn mình anh, nghe một mình anh nói thôi.
Đừng tin vào những tin tức trên tivi- Tuấn Thiên tóm được cô, anh ôm chặt cô vào lòng.
Anh rõ ràng đã giải thích rồi mà, chẳng lẽ cô vẫn không chịu hiểu.
- Bỏ tôi ra.
Tôi bảo tôi chịu hết nổi rồi anh có nghe thấy không.
Anh không có yêu tôi, anh đừng nói dối nữa.
Anh cũng đừng vì Tiểu Bảo mà cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi không cần cái gì của anh cả, anh không cần phải thương hại tôi.
– Nước mắt trên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống.
Cả khuôn mặt cô ướt đẫm nước trông vô cùng đáng thương.
Hàn Tuấn Thiên bối rối lau nước mắt cho cô.
Phải làm sao để cô có thể tin tưởng anh.
Chưa bao giờ anh lại rõ ràng lòng mình đến vậy, thương hại ư, anh trước giờ chưa từng đối với cô như vậy.
Anh rất yêu cô, cũng sợ cô bỏ anh lại vì vậy anh mới làm việc mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến: giam giữ cô.
Nhưng anh sai rồi,anh cứ ngỡ chỉ cần ở bên nhau thêm một chút, cho cô hiểu thêm về tình yêu của anh thì anh và cô có thể làm lại.
Cô có lẽ đã cạn kiệt tình cảm với anh rồi.
Tuấn Thiên đau lòng nhìn cô.
Anh nhìn cô bằng đôi