Hai tay chống lên ngực anh cố tạo khoảng cách giữa hai người thì anh càng ghì ôm cô chặt hơn, Tổng giám đốc thật quá đáng, tại sao đi xem mắt không ưng người ta thì lại lôi cô vào.
Mạc Phi Nhi ấm ức.
Anh bất ngờ xuất hiện, cư nhiên biến cô thành người của anh, cư nhiên ôm cô vào lòng, cư nhiên làm lòng cô xao động.
Tiếng tát lạnh lùng vang lên bên tai, Mạc Phi Nhi cố nhổm đầu dậy lại càng bị anh giữ chặt.
Chờ đến khi tiếng giày cao gót nện từng bước lạnh lùng trên nền gỗ, anh mới buông cô ra.
Ánh mắt bối rối dần chuyển sang xót xa, tay cô bất giác đưa lên sờ vào má anh đang sưng đỏ, anh quay mặt.
Mạc Phi Nhi lặng lẽ rút tay về, cúi xuống không muốn để anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhỏ giọng nói: “ Hàn tổng, anh không sao chứ? Mặt anh đang sưng lên kìa, tốt nhất nên chườm đá sớm không để đến mai trông sẽ rất khó coi đấy.”
“Tôi không sao.
Cảm ơn cô về chuyện khi nãy.” Nói rồi Hàn Tuấn Thiên trầm mặc đứng lên rồi quay đầu bước đi.
Không đành lòng, Mạc Phi Nhi chạy vào nhà bếp xin ít đá, gói lại trong chiếc khăn mùi soa rồi vội vàng đuổi theo anh.
ngôn tình hoàn
Thật may anh vẫn chưa đi xa, cô cố sải bước thật nhanh, đưa tay cầm gói đá chườm lên mặt anh.
Cái tát rất mạnh, khuôn mặt anh cũng đỏ lên, may nhờ cái lạnh bên ngoài cũng đỡ rát đi phần nào.
Bỗng một cảm giác mát lạnh ập đến, cực kì dễ chịu, Hàn Tuấn Thiên quay sang nhìn người con gái đang kiễng chân bên cạnh, chăm chú lăn khăn bọc đá trên má anh, cử chỉ hết sức ân cần.
Thoáng chốc không biết phải làm sao, khuôn mặt cô thật gần, hai má ửng hồng, dường như rất lo lắng cho anh.
Bị nhìn chăm chú khiến Mạc Phi Nhi đâm ra luống cuống, cô vội đưa bọc đá cho anh, ngại ngùng nói: “Anh mau chườm đi không mai sẽ sưng hơn đấy.
Tôi về trước đây, tạm biệt.”.
Nhìn cô đi xa, anh khẽ nhướng mày, cảm giác vừa rồi thật ấm áp.
Chiếc khăn mùi soa lại tiếp tục chườm lên má anh, khuôn mặt anh nhờ thế mà cũng dãn ra.
Đá mát lạnh xoa tan đi cảm giác đau rát bên ngoài nhưng anh đâu biết trái tim bên trong cũng đang được sưởi ấm…
Ba năm ở bên cô, anh quên đi cái lạnh nơi đất khách quê người.
Anh bắt đầu nghiện ăn bánh tiramisu cũng như nghiện hơi ấm của cô để rồi khi cô đột ngột biến mất, anh lại thấy mùa đông nước Mỹ thật lạnh và thật dài.
Cô biến mất, anh tìm cô đến phát điên, chạy theo một cô gái phương Đông trên phố, đi lại mọi nơi hai ngươi từng đi qua, ăn những món hai người từng cùng ăn.
Sau hai năm, anh đã buộc lòng phải dừng lại thì cô lại đột ngột xuất hiện, một lần nữa xen vào cuộc đời anh.
Dù Mạc Phi Nhi hôm nay ăn bận đơn giản nhưng đủ để Vũ Mặc Luân nhận ra cô giữa dòng người.
Cũng giống như trước đây chỉ cần nhìn cô anh cũng cảm thấy ấm áp.
Mùa đông ở Trung Quốc năm nay dường như ấm hơn, có lẽ cũng vì có