Mạnh Nhân Nhân dứt lời, bước qua Việt Phong ngồi về chỗ của mình.
Cô lôi sách vở lên bàn, mở laptop, đầu cúi xuống, tay cầm bút ngồi thẳng lưng bắt đầu viết bài.
Cô không nhìn biểu cảm của Việt Phong, cũng mặc kệ phản ứng của người khác.
Mọi thứ đã qua rồi, qua cái thời cô vừa mở mắt dã muốn ôm cả thế giới, ôm tất cả mọi người vào lòng tựa như thế giới này không bao giờ có thể tổn thương cô.
Lúc tan học, Việt Phong đi đến bên Mạnh Nhân Nhân, cô chỉ khẽ nói: “Anh Việt Phong, hôm nay em về một mình.”
Đôi khi, có những người không sợ bị dày vò như cỏ dại, bị vứt bỏ ở nơi hoang vu nhưng cỏ dại lại không thể bỏ qua mảnh đất đã trồng ra mình được.
“Con sẽ không đi xem mắt, hai người cũng biết kể cả con có đi xem mắt nhiều thế nào thì con cũng không ở bên ai cả.” Việt Phong quỳ xuống đất, quần áo anh mặc trên người còn loang lổ vết máu.
Cây chổi trong tay bố Việt Phong đã gãy đôi, bố cáu đến mức tay run cả lên: “Con cứ phải bức chúng ta đến mức này à? Con không làm người bình thường được à?”
Ba ngồi bên cạnh Việt Phong, hút hết điếu này đến điếu khác.
Việt Phong nhìn bố rồi quay sang nhìn ba mình, đáp lời: “Con là người bình thường, con thích Mạnh Nhân Nhân nhưng con là người bình thường.”
“Làm gì có đứa bình thường nào lại đi thích người khác giới? Con không nghĩ đến việc người đời sẽ nhìn chúng ta như thế nào à? Nhìn kìa, hai gã đàn ông lại nuôi dạy một thằng con trai bị biến thái, thằng đó còn thích con gái!” Bố vừa nói vừa quật chổi lên lưng Việt Phong.
“Con xin lỗi.” Việt Phong cúi đầu xuống.
“Bọn bố chẳng cầu mong điều gì xa xôi, chỉ cần con kết hôn với con trai, sống bình thường qua ngày, những bạn nam đó ngoại hình đẹp, tính cách tốt, lại còn nghe lời con, con còn điều gì không ưng nữa? Đừng để cho người khác biết cái suy nghĩ bệnh hoạn con!” Bố dịu giọng: “Bố nuôi con lớn bằng này, chỉ yêu cầu con như vậy, thế mà con lại muốn hại mọi người bằng cái tư tưởng biến thái đấy à?”
“Con xin lỗi, con phụ lòng hai người, con không ước mình có thể ở bên em ấy nhưng con không muốn phải kết hôn với người mình không yêu, ngoài kia cũng không săm soi hai bố đến vậy.” Giọng Việt Phong ngày càng yếu đi.
“Hôm nay con quyết tâm phải làm bố phát điên đúng không?” Bố Việt Phong đứng dậy.
Việt Phong thở dài, đáp: “Chẳng phải khoa học đã chứng minh rồi sao? Có những người sinh ra đã thích người khác giới, bố đừng đánh nữa. Đánh cũng tốn công.”
“Chẳng lẽ cứ để mày đi ra ngoài làm mất mặt bọn tao à? Nuôi ra cái thứ như mày, người ngoài sẽ đánh giá thế nào?” Bố Việt Phong càng nghĩ càng điên tiết.
“Anh giận cũng không được gì đâu, bây giờ cứ giận thì đi đánh người à? Tuổi này anh càng đánh thì nó càng bướng, phải để khoa học chữa mới ổn, em có một người bạn, con trai nó cũng y vầy, sau được chữa khỏi bệnh rồi.” Ba Việt Phong nhả khỏi, mở điện thoại lên.
Nhà họ Mạnh.
Mạnh Nhân Nhân đi về nhà như một xác chết biết đi, mẹ thấy vậy thì chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì đó nhưng Mạnh Nhân Nhân không muốn kể, một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi mẹ một câu:
“Sau này con không xem mắt, cũng không kết hôn, không hẹn hò với con gái được không mẹ?”
Mẹ nhìn cô thật lâu, cuối cùng đứng dậy ôm cô, giọng mẹ nức nở: “Được con ạ.”
“Con xin lỗi đã để hai mẹ mất thể diện. Có lẽ sau này sẽ có người bảo con gái mẹ là đồ quái đản, sao không kết hôn, không yêu đương với con gái? Lúc đó mẹ hãy nói với bọn họ rằng, con gái mẹ muốn đi kiếm tiền, muốn đi bảo vệ người khác.” Mạnh Nhân Nhân vùi đầu vào lòng mẹ.
“Con sẽ mang rất nhiều rất nhiều tiền về cho mẹ, thế thì sau này người khác nhìn vào sẽ bảo con gái mẹ kiếm tiền giỏi. Con sẽ không có con nên tiền con dành được để nuôi hai mẹ thôi được không? Mọi người sẽ khen rằng con gái mẹ thật hiếu thảo, con sẽ không khiến hai mẹ phải nhọc nhằn, con sẽ cố gắng không khiến hai mẹ phải vất vả…” Mạnh Nhân Nhân khóc không ngừng, nước mắt giàn giụa tựa như những giọt nước mắt ấy là