Hạ vàng ươm nắng, từng ánh nắng đang xuyên qua lá cây, chiếu rọi xuống con đường quen thuộc năm ấy.
Đã bảy năm trôi qua, kể từ ngày lễ tốt nghiệp rộn ràng, mỗi người một phương, từng người một hướng, ai cũng có cho mình một con đường riêng lẻ để cố gắng phấn đấu.
Tạm thời xếp lại những ký ức bên nhau năm ấy vào tiềm thức, dần trở nên xa lạ đi.
Tất cả có với nhau một lời hứa, khi thành công, sẽ trở về con đường này, lối dẫn đến trường trung học năm xưa, nơi mọi người từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà để gặp lại nhau.
Minh Anh chậm rãi bước đi, mắt hướng về ngôi trường quen thuộc phía trước, không gian vắng lặng, vì thời gian này là kỳ nghỉ hè.
Nhớ lại năm tháng cuối cấp, cùng mọi người trải qua sự kiện oai hùng ấy, rồi quay lại một cuộc sống tầm thường, học tập, làm việc, thời gian trôi qua cũng trở nên nhẹ nhàng và trầm lặng.
Ngày tốt nghiệp, từng hứa sẽ ở bên nhau, dù thế nào cũng sẽ không rời bỏ, và rồi cuộc sống đã buộc lời hứa ấy phải biến thành một thủ tục của ngày tốt nghiệp, một đặc sản không thể thiếu trong những buổi tiệc tan.
Chỉ là trẻ con vụng nghĩ, không tin được rằng khi trưởng thành rồi lại giống như một trò đùa.
Minh Anh mỉm cười thầm nghĩ, liệu ngoài mình ra, có còn ai nhớ đến lời hứa của bảy thiếu niên năm ấy.
Đã lâu rồi không trở lại con đường này, cảm giác khá bồi hồi và lưu luyến.
Từ phía xa, An Nhi như nhận ra một bóng dáng quen thuộc, cô di chuyển nhanh hơn, đôi hài dưới chân cũng bắt đầu biểu tình khiến chân cô đau đớn, phải giảm lại tốc độ, mắt thì vẫn hướng về người đó.
Cái người quen thuộc đằng kia, bóng lưng không thay đổi gì, dù cho cách ăn mặc có trưởng thành, thì cái cốt trẻ trâu vẫn không giấu được.
Cô nàng cười nhẹ một cái, quyết định tháo gót giày để có thể tăng tốc độ, đuổi theo kịp người bạn thân thiết kia.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập khiến Minh Anh dừng bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn người đang từ từ tiến đến, người đang vội vã chạy đến dáng người tròn trịa, đầy đặn bao năm vẫn không thay đổi, chính là An Nhi, người bạn thân thiết trong bộ ba năm ấy.
Minh Anh nhìn An Nhi một lượt từ trên xuống dưới, từ xa đến gần, cách một màn hình điện thoại có lẽ sẽ đẹp hơn ở ngoài.
Cô nàng đi đến chỗ Minh Anh thì dừng lại, cúi người thở hổn hển, lát sau mới ngẩng đầu, đón nhận sự ngạc nhiên của Minh Anh.
"Mày không đợi tao hả??"
Minh Anh bật cười, giọng điệu không khác năm xưa là mấy: "Tao chạy xe cũng bằng tốc độ lăn của mày rồi."
An Nhi không tức giận, mà trên mặt hiện lên một niềm vui không tả được, mắng một tiếng: "Con thú mũ."
Nói xong lời này, không khí trở nên tĩnh lặng.
Minh Anh không đáp lại, mà chỉ nhìn kỹ vào gương mặt đối diện.
An Nhi bên ngoài thay đổi khá nhiều, trên mặt đã có nét trưởng thành của sự sương gió.
An Nhi bị nhìn đến ngượng, dù đã lâu không gặp mặt thế này, cảm giác thân thiết cũng không phai nhạt, đã cùng nhau nói chuyện qua mạng xã hội nhiều rồi nhưng đột nhiên đối diện thế này có hơi khớp một chút.
"An Nhi? Minh Anh?"
Cả hai đồng loạt bị giọng nói đột ngột thu hút, hướng mắt về phía người đang từ phía sau đi đến, đôi mắt trong veo, nét đẹp vẫn trong sáng như ngày nào.
Ngọc Lam tiến đến, dáng vẻ dè chừng, hai mắt hơi nheo lại, tựa như cận nặng nhưng không chịu đeo kính mà phải cố gắng nhìn.
An Nhi cười cười, giọng nói hơi trầm:
"Mày đui luôn rồi à?"
Ngọc Lam bật cười thành tiếng, nhận ra cái giọng chanh chua này không ai khác ngoài An Nhi cả.
Cô nàng vui vẻ tiến lại gần hơn, vỗ vai hai người, nét vui mừng đầy ra mặt:
"Mới bị mất kính hồi nãy."
Minh Anh bị lời này làm cho buồn cười, khi ông trời gieo rắc sự may mắn, chắc người bạn này đã chạy vào nhà núp rồi.
Cái nắng nhàn nhạt buổi sáng ngày hè cũng không chói lóa bằng nhan sắc của Ngọc Lam.
Vốn dĩ từ ngày còn đi học, trong ba người, Ngọc Lam là xinh đẹp nhất, lại còn trong sáng nhất.
Minh Anh nhìn kỹ Ngọc Lam thêm một chút thì xuýt xoa: "Ít ra mày cũng đẹp như trong Avatar."
An Nhi không để Ngọc Lam trả lời, mà cô nói chêm vào: "Thứ mà tao với mày vĩnh viễn không có được, nó chưa bao giờ mất đi."
Ngọc Lam nghe xong thì thoáng buồn, cô chẳng hiểu rõ vì sao, chỉ cảm thấy cả ba dường như có chút xa cách.
Bảy năm qua ít khi gặp mặt, trở lại chốn xưa, cảnh vật không thay đổi, còn người thì khác rất nhiều.
Suốt thời gian mấy năm, ai cũng bận rộn xây dựng sự nghiệp, số lần hẹn nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cuộc hẹn hôm nay cũng không nhớ rõ là ai đã đề nghị, địa điểm lại vô cùng hợp ý cả ba, vì vốn dĩ ai cũng muốn một lần về lại nơi này để ôn kỉ niệm xưa.
Cả ba im lặng một hồi lâu, Minh Anh muốn mở lời, lại chẳng biết nói gì, Ngọc Lam cũng thế.
Trên điện thoại thì nói chuyện rôm rả, chẳng bỏ qua một chủ đề gì, nhưng khi gặp mặt thì lại có điều khó nói, thật là kỳ lạ.
Phải chăng người càng lớn, da mặt lại càng mỏng đi.
An Nhi ngó xung quanh ba lần bốn lượt, cuối cùng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
"Đường này giờ vắng quá."
Minh Anh và Ngọc Lam cũng ngó quanh, sau đó Minh Anh quay sang cười nói:
"Ừa.
Đang nghỉ hè, học sinh cũng không đi đường này nữa."
Hai người còn lại cũng chỉ cười mà không tiếp lời.
An Nhi đứng giữa đường cúi xuống chỉnh lại gót giày, đôi chân đã đỡ đau nhiều rồi, cuối cùng còn phủi mông mấy cái, hoàn toàn không thấy ngại ngùng gì với bộ dạng có hơi thô thiển kia.
Minh Anh và Ngọc Lam thấy như vậy nhìn nhau cười, tính cách của người này sau bao năm vẫn như vậy, khá là tùy tiện, nhưng điều đó cũng làm họ vui hơn nhiều, ít ra sự quen thuộc này đã khiến họ xích lại gần nhau hơn.
"Tao thấy quán kem đầu đường nhà cũ của tao vẫn còn mở, có muốn đi ăn miếng không?"
An Nhi ngó sang Ngọc Lam, cô nàng không có ý kiến gì khác, vui vẻ gật đầu, rồi quay sang Minh Anh nói:
"Hay vào trường coi một chút đi, xem có gì khác hồi đó không."
Minh Anh và Ngọc Lam dĩ nhiên đồng tình, ba cô gái với ba thân phận khác nhau, chậm rãi đi qua cổng trường, rảo bước vào sân trường, phượng hồng rụng đỏ, lá bàng khô cũng bị lá cuốn bay vướng vào bậc thềm xi măng ở dãy hành lang cũ.
Đã rất lâu rồi mới quay lại chốn này, từ khi tốt nghiệp đã bị dòng đời cuốn vào công việc bận rộn sớm khuya, làm gì có thời gian về thăm trường cũ.
Cả ba người đều im lặng, chỉ trầm mặc quan sát xung quanh, hồi ức thuở học sinh nhất quỷ nhì ma tìm về.
Ba người họ không còn là ba cô học sinh ngây thơ năm nào, gặp lại nhau, ai cũng mang những tâm tư nặng nề khó nói, hoặc có muốn nói cũng rất khó mở lời.
Sau đó, từng người trong số họ nhắc lại những chuyện tiêu biểu ngày xưa, và cả những lần dắt nhau trốn học, ra ngoài mua đồ ăn vặt, hay là trốn ra cái cây sau trường để thoát khỏi buổi kiểm tra miệng đầu giờ.
Và còn có những lúc An Nhi không thuộc bài, cùng với Minh Anh và Ngọc Lam phải vạ lây vì tội nhắc bài bạn, ba đứa kéo nhau ra hành lang chịu phạt.
Những năm tháng ấy, ba cô gái đã từng thân thiết bao nhiêu, yêu thương che chở nhau bấy nhiêu, cùng nhau trải qua tuổi hồng ngây thơ đẹp đẽ nhất đó.
Những năm tháng ấy, họ đã dành cho nhau cái gọi là tình bạn chân thành và thật lòng nhất.
Những năm tháng ấy vui vẻ và nồng nhiệt biết bao nhiêu.
Những năm tháng ấy đã không còn nữa.
Suy cho cùng, cuộc đời mỗi người không thể quay theo quỹ đạo của riêng một ai mãi được, ai cũng có cuộc sống riêng mình, tự mình trải qua những vấn đề để bản thân trưởng thành và mạnh mẽ hơn, không thể phụ thuộc vào ai mãi mãi.
Bảy năm qua là lửa, tình bạn của họ là vàng, vượt qua được thử thách, thì đó là vàng thật, tình cảm thân thiết cũng là thật.
Quán kem bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Còn nhớ năm đó nơi này là địa điểm thân thuộc mỗi khi tan học, lại còn là nơi gặp gỡ những người bạn kia.
Sau bảy năm quay lại đây, mọi thứ đã khác, những người bạn kia cũng không có mặt, nhưng cảm giác cũng thật là hoài niệm.
Minh Anh vẫn giữ thói quen cũ, gọi kem cho cả ba người, tự mình đi lấy rồi quay lại phân phát đúng cho từng người.
"Đã lâu rồi tao cũng không ăn kem."
An Nhi dùng giọng điệu hờ hững nói: "Không thích ăn nữa hả?"
"Không có, răng tao yếu quá, ăn đồ lạnh là ê hết."
Ngọc Lam bật cười thành tiếng: "Chế Nhi thì không bao giờ biết ê răng là gì."
"..." An Nhi lẳng lặng ăn kem, không đáp lại.
Minh Anh cười