Trường Phong cả đêm không ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt, anh lại nghĩ đến An Nhi cùng thái độ vô cùng tuyệt tình của cô khi lấy hết tiền trong túi ra nhét vào tay anh.
Đã là người đàn ông gần bốn mươi tuổi, anh chưa từng gặp qua ai như vậy cả.
Trên đời này người tham tiền có thừa, người ham của rẻ cũng chẳng thiếu, nhưng cô lại giống kiểu người ham của rẻ mà chẳng tham tiền.
Anh tăng lương cho phòng thị trường, ai cũng hồ hởi tung hô anh, cảm ơn anh, còn cô thì chẳng thấy tăm hơi, đến lời cảm ơn khách sáo nhất cũng chẳng có.
Với tính cách của cô, anh nghĩ cô sẽ thật sự trả đủ tiền nhà.
Lo sợ cô túng tiền nên mới tăng lương cho cô đôi chút để xoay sở, vậy mà cô chẳng có biểu hiện gì.
Điện thoại chờ hoài cũng chẳng thấy cô cảm ơn anh trong nhóm của công ty như những nhân viên khác.
Có lẽ nào chính vì điều đó mà anh cảm thấy cô khác với những người anh từng gặp trước đây nên đặc biệt chú ý đến cô?
Nghĩ lại thì, từ khi anh bắt đầu chú ý đến cô, mỗi một hành động của cô đều khác người.
Từ tác phong làm việc đến thái độ đối đãi với những người xung quanh, và còn phong thái thoải mái tự nhiên của cô khi đối mặt với công việc mới, hoàn toàn tạo cho anh một niềm hứng thú đặc biệt.
Việc khó cô cũng có thể biế,n thành dễ, nữ tử trên đời đa phần đều dựa dẫm nam nhân, mà cô thì ngược lại khiến hai đấng nam nhi trong phòng thị trường phải dựa dẫm vào thành tích của cô mà kéo cả phòng lên.
Người như vậy sao có thể xem thường được đây?
Ý định ban đầu của anh là đào tạo cô để nhắm vào vị trí phó giám đốc phòng kinh doanh vì thấy thành tích của cô trong hai năm ngắn ngủi chỉ có tăng không có giảm.
Nào ngờ bước đào tạo mới bắt đầu đã bị vướng mắt vào vấn đề khác, chính là anh đã phải lòng người anh muốn đào tạo.
Anh nên đào tạo cô thành phó giám đốc trước, hay đào tạo cô thành bạn gái của anh trước?
Chỉ có điều, cô đối với anh có lẽ chẳng có chút ý niệm gì.
Cái cách cô nhìn anh, ngoài tôn trọng ra thì không hề có bất cứ mộng tưởng nào.
Người trong công ty biết anh độc thân, có ai là chưa từng tơ tưởng, anh cũng biết thừa.
Vậy mà cô, người tên Trần An Nhi này, đến nhìn anh thêm một cái còn chẳng thèm.
Nghĩ đến đây Trường Phong bật cười, anh sắp thành ông lão đến nơi rồi vậy mà còn phải nằm đây suy đoán tâm tư của một cô gái xuân thì.
Thật là tội lỗi, tội lỗi.
Sáng sớm, Hải Vinh đã đợi sẵn ở cổng Tân Minh.
Khi Minh Anh vừa đi thang máy xuống tầng trệt nheo mắt nhìn ra ngoài đã thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây âu.
Hình ảnh này lại khiến cô liên tưởng đến một vấn đề khác.
Từ khi gặp lại anh, anh chỉ có ba màu duy nhất: trắng, xanh đậm, đen.
Nếu không phải do phong cách hay sở thích thì là do tủ đồ của anh hạn chế rồi.
Minh Anh gạt đi suy nghĩ của mình, cô quan tâm nhiều làm gì? Để ý đến việc của người ta không nói, bây giờ đến phong cách ăn mặc cô cũng muốn quản rồi sao? Vô duyên quá.
Cô chậm chạp bước đến, cười nhẹ: "Đợi tôi đúng không?"
Hải Vinh dùng nụ cười hiền hòa đáp lại cô: "Ừ.
Cùng đi ăn sáng đi."
Cô chợt nhớ hôm qua anh đã nhắn mời cô cùng đi ăn sáng, cô còn nghĩ là nói lời bâng quơ.
Minh Anh gật đầu:
"Được, đợi tôi lấy xe."
"Tôi đưa em đi."
"Chúng ta không cùng đường."
Thoát chốc, Hải Vinh như nhìn thấy trước mắt hình ảnh Minh Anh năm xưa.
Ngày tốt nghiệp năm ấy, cô dáng người nhỏ nhắn, đứng ở giữa mọi người, phấn khởi nói: Chúng ta rồi sẽ trưởng thành, nhưng tôi hi vọng chúng ta vẫn sẽ như bây giờ, ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ nghỉ chơi, nhé.
Mọi người phát lên một tràng cười giòn giã, An Nhi và Ngọc Lam còn mắng cô thật sến súa, vậy mà cô vẫn cố chấp nói ra mấy câu nổi da gà như thế.
Cô cũng đã từng bước đến bên anh, thì thầm: Sau này...!chúng ta tuy không chung đường, nhưng sẽ đi cùng hướng.
Anh mỉm cười xoa đầu cô: Dĩ nhiên là vậy rồi. Hai người sẽ như hai đường thẳng song song, mãi mãi đồng hành.
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà anh không còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Cảm giác hoài niệm này cứa vào lòng anh một nhát thật đau.
Chúng ta của sau này...!không còn là chúng ta của bảy năm trước.
Trở về với thực tại, anh nói: "Quán ăn cũng gần đây, ăn xong tôi đưa em quay lại lấy xe."
Minh Anh lười đôi co nên trực tiếp bước lên xe.
Hải Vinh nhìn Minh Anh trong bộ vest đen vừa sang trọng vừa quyền lực, khác hẳn với Minh Anh hồn nhiên trong tà áo dài trắng tinh khôi bảy năm trước.
"Hôm nay em có cuộc họp quan trọng à?"
"Sao anh biết?"
Anh không trả lời cô, chỉ mỉm cười nhìn về phía trước.
Hôm nay cô đúng là có cuộc họp với hội đồng quản trị, báo cáo về tình hình kinh doanh của Vạn Hoa trong Quý hai.
Với những cuộc họp quan trọng thế này cô vốn đã chuẩn bị từ đầu tháng, nên cũng không hề áp lực.
Cô còn thong thả cùng An Nhi và Ngọc Lam ăn tân gia rượu chè cho đến khuya cơ mà.
Nói cho sang mồm chứ chả ai trong số ba người họ uống quá ba chung.
"Đại Dương thế nào rồi?"
Hải Vinh không trả lời cô ngay, anh suy nghĩ một chút mới nói: "Cũng không thuận lợi lắm."
"Rắc rối phát sinh đúng không?"
Vừa dứt câu hỏi thì đã tới nơi, Hải Vinh bấm nút mở khóa cửa xe để Minh Anh bước xuống, còn anh thì tìm chỗ đỗ xe.
Khi đã yên vị vào quán và gọi xong món cháo với khẩu vị như sáng ngày hôm qua anh mang tới, cô lại nhắc:
"Tình hình có nghiêm trọng lắm không?"
Hải Vinh né tránh ánh mắt của cô, trả lời qua loa: "Tạm thời không thể thành lập đúng ngày dự kiến."
Cô thấy anh không muốn nói rõ nhưng vẫn cố chấp truy vấn: "Vì sao?"
"Hmm...!Công xưởng xảy ra vấn đề."
Minh Anh không phải là người kiên nhẫn, lập tức bày tỏ thái độ: "Anh biết tôi muốn hỏi gì mà?"
Hải Vinh tiếp nhận ánh mắt hơi giận của cô, vừa sợ cô giận như mấy ngày trước, vừa sợ nói ra khó khăn của mình.
Vì sao anh lại sợ? Nếu kể khổ với cô, cô giúp anh thì sẽ làm ảnh hưởng đến cô, cô không muốn giúp anh thì anh sẽ thấy buồn.
Giống như ngày hôm đó, anh nghĩ cô sẽ mở lời giúp đỡ anh, nhưng lời nói vu vơ của cô chẳng mấy bận tâm đã như tạt cho anh ráo nước lạnh.
"Công xưởng bị chập cầu dao tổng, khiến hệ thống điện toàn bộ bị cháy hỏng hết."
Minh Anh đơ mặt nhìn anh, tình huống nghiêm trọng như vậy anh còn có thể thủng thẳng cùng cô ăn sáng và nói ra những lời có ngữ điệu thường tình như vậy à?
"Xảy ra khi nào thế? Sao anh không cho tôi hay?" Nói ra câu này Minh Anh hơi chững lại, cô đang quá phận rồi.
"Ngày hôm qua."
"Hôm qua anh tìm tôi vì việc đó đúng không?"
"Không phải.
Tôi chỉ muốn tìm em..." Nói đến đây thì anh chẳng dám nói tiếp nữa.
Minh Anh nghiêng đầu nhìn anh: "Tìm tôi làm gì?"
"Nói chuyện bình thường thôi.
Việc công xưởng xảy ra sau đó."
Hải Vinh nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy cô và Đình Dĩ, cơn gió lạnh lúc đó lại thổi đến, lòng anh một lần nữa se lạnh.
Ánh mắt anh thoáng buồn.
Hai người họ thật rất giống một đôi.
"Vậy công xưởng phải làm sao? Chi phí sửa chữa thế nào?"
"Đang được sửa chữa, e là sẽ mất thời gian."
Đôi mắt cô long lanh, nét mặt một mẩu chân thành: "Tôi có thể giúp được gì cho anh không?"
Đối diện với vẻ mặt đó của cô, anh vừa không nở khước từ, vừa không muốn làm cô thêm phiền toái.
Bởi vì qua tìm hiểu, anh biết những năm qua của cô cũng không dễ dàng.
Ánh mắt anh hài hòa, khéo léo nói: "Thật ra tôi đã xử lý ổn thỏa rồi.
Vấn đề bây giờ là thời gian thôi."
"Anh thực sự không cần sự giúp đỡ của tôi à?" Cô không phải người kiên nhẫn, vậy mà đối với anh cô lại có thể kiên nhẫn chờ đợi anh mở lời với mình.
Cô đúng là càng lúc càng không thể hiểu mình nữa rồi.
"Tôi cần tìm một chỗ thiết kế nhãn hiệu và Logo công ty, không biết em có thể giới thiệu cho tôi không?"
"Nghi Đình có thể giúp được anh đó." Cô thấy mình nhờ vả cô em gái này nhiều rồi, bây giờ lại còn đem nó ra chào giá, thấy hơi quá đáng.
Ai bảo nó tài năng quá làm gì? Với lại ngày xưa nó cũng rất thích Hải Vinh, cô không tin nó sẽ từ chối.
Hải Vinh dè chừng: "Có được không?"
Minh Anh quả quyết: "Được."
Hai tô cháo sau cuộc trò chuyện đã gần nguội lạnh họ mới bắt đầu ăn.
Nhưng chung quy thì tâm trạng tốt hơn thì đồ ăn có lạnh như đá cũng thấy vừa miệng.
Trên đường trở về lấy xe, cô hỏi: "Anh thực sự không học công nghệ à?" Minh Anh còn nhớ ngày xưa ước mơ của anh là công nghệ thông tin mà.
Kinh doanh có lẽ là số phận đưa đẩy.
Hải Vinh cười khổ: "Tôi đã tốt nghiệp đại học khoa công nghệ thông tin."
"Vậy sao anh lại muốn kinh doanh mảng thực phẩm?"
Hải Vinh ngây người một lúc, xe dừng lại cổng Tân Minh nhưng anh vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng cho cô, và cho cả anh nữa.
Anh xuất thân là dân công nghệ, vì sao lại cố chấp theo đuổi thứ không phải sở trường?
"Bây giờ tôi chỉ muốn xây dựng sự nghiệp, mang Đại Dương trở về."
Minh Anh thấy anh trả lời không hợp lý lẽ, không kiềm chế được mà nói ra những lời thật lòng: "Tôi muốn làm giáo viên, nhưng lại thành giám đốc kinh doanh.
Anh cũng biết tôi ngày xưa học toán không tốt, nhưng bây giờ phải làm bạn với những con số.
Mỗi một ngày trôi qua, tôi đều gồng mình hết sức để làm tròn nhiệm vụ.
Cho nên, tôi mong anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói xong Minh Anh bước xuống xe, không hề có ý chờ đợi lời hồi đáp của anh.
Bởi vì cô biết, nhất thời anh sẽ chẳng biết nên đáp lại cô cái gì đâu.
Kinh doanh đòi hỏi thiên phú, cô không có thiên phú nên ngày ngày phải nỗ lực cố gắng hơn những người khác, mới có thể đạt được thành tựu như bây giờ.
Đã nhiều lúc, cô tự hỏi, nếu cô trở thành giáo viên, cô có vui vẻ hơn bây giờ không? Chắc cũng không đâu.
Vạn Hoa là tâm huyết cả đời của cha mẹ cô, cô sao có thể vì niềm vui của mình mà để họ cực khổ mãi được.
Hải Vinh chắc cũng suy nghĩ như cô.
Có điều, anh ta có quyền lựa chọn, vậy thì tại sao phải cố chấp? Đại Dương cũng đã phá sản, không giống như Vạn Hoa vẫn đang như mặt trời ban trưa.
Anh ta có thể lựa chọn xây dựng sự nghiệp bằng cách khác mà.
Nghỉ một ngày rưỡi thôi mà công việc trên bàn của An Nhi đã chất cao tới họng.
Cô vừa vào đến bàn làm việc đã lập tức muốn bỏ về.
"Phước Hào, cậu không xử lý được một cái nào trong mớ này hả?"
"Xin lỗi nha An Nhi.
Chị Thanh Nga bảo chỉ có cô mới xử lý thỏa đáng."
Đầu An Nhi như muốn bốc khói, rất muốn bay vào phòng trưởng phòng mà xử lý cô ả cho thỏa đáng luôn.
Thiết nghĩ Thanh Nga vì bị sếp tổng kiểm điểm nên sinh hận với cô đây mà.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết sếp tổng kiểm điểm cô nàng vì tội lỗi gì nữa.
Liên quan mật thiết đến cô lắm à? Cô đoán được là có liên quan đến cô, nhưng đến mức ghi hận như vậy thì phải là chuyện gì