Sáng sớm hôm sau, khi bình minh chưa chạm mông thì An Nhi đã lồm cồm bò dậy.
Giấc mơ ngắn ngủi đêm qua cũng đáng sợ quá rồi.
Cô lê tấm thân tàn vào nhà vệ sinh, đánh răng súc miệng, sau đó thì ôm đồ đi tắm.
Trong đầu vẫn là viễn cảnh sếp tổng đãi cô ăn một bữa hậu hĩnh, đến khi ăn xong mới phát hiện lão cho cô ăn một bàn toàn là kim châm khiến bụng cô đau như chết đi sống lại, còn lão thì nhìn cô đau đớn mà hả hê cười nụ cười kinh dị.
Chả trách mới mờ đông cô đã thức dậy rồi, chứ bình thường phải đợi báo thức khản giọng kêu đến lượt thứ năm mới buông tha cho nó mà ngồi dậy tắt đi.
Bữa cơm trưa của sếp tổng ám ảnh quá.
Bụng cô đau từ đêm qua tới giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại, xem ra thuốc của mẹ cô không có tác dụng rồi.
An Nhi không có khái niệm ăn sáng, thường thì sẽ bỏ qua bữa sáng để được ngủ thêm nửa tiếng, có lẽ bây giờ chính là hậu quả.
Thôi thì hôm nay phải chiều chuộng bụng dạ của mình một chút, biết đâu nó sẽ khoan dung độ lượng mà ngưng biểu tình, để cô còn yên thân cùng tổng giám đốc tham dự cuộc họp Hội đồng.
Mở tủ lạnh ra, trứng và bánh mì là dễ chế biến nhất, ok, bánh mì kẹp trứng.
Nhìn mấy lon bia còn dư cô bất giác rùng mình, mắc ói quá.
Vẫn nên uống sữa thôi.
Ăn uống xong xuôi, An Nhi soạn tài liệu ra xem rồi cho vào túi xách, xách mông đi làm.
Trưởng phòng tuy miệng mồm chanh chua, nhưng chị ấy cũng là người có trách nhiệm với công việc.
Khi An Nhi vào đến phòng thị trường đã thấy phòng Thanh Nga sáng đèn, ngoài ra vẫn chưa có ai cả đến.
Cô cũng không phải dạng người thù hằn gì ai dai dẳng, dù cô ả có ghét cô đến mấy thì cô cũng phải lịch sự mà chào hỏi một tiếng, xem như nể mặt người ta.
Cô bước tới gõ cửa phòng rồi đẩy vào, giương lên nụ cười giả tạo: "Chị Nga đến sớm thế?"
Thanh Nga liếc cô một cái rồi nói: "Cũng không biết là việc ai tự nhiên tới tay, làm mãi không xong."
An Nhi ngó qua đống giấy tờ chất cao tới họng kia thì trong lòng cảm thán, hôm trước nó vừa đặt ở bàn cô, hôm nay lại bay đến chỗ của trưởng phòng rồi.
Làm người mà, tốt nhất nên hạn chế tạo nghiệp, kẻo bị quật gánh không nổi.
Nhìn chị ấy cô lại nhớ đến việc tăng lương mà buông lòng trắc ẩn:
"Em đang rảnh, hay để em giúp chị nhé."
"Thôi khỏi, cảm ơn."
Cô ngó qua bộ dạng xuề xòa của Thanh Nga thì đoán ngay là chị ấy tăng ca cả đêm không về nhà.
Dù con người chị ta có khó ưa đến mấy thì năng lực làm việc cũng phải công nhận là trâu bò.
Đâu phải tự nhiên mà ngồi được vào ghế trưởng phòng.
An Nhi cười cười tiến lại gần, dù sao trong đó cũng có phần việc của cô: "Hay chị đưa báo cáo tháng rồi cho em đi.
Mấy thương vụ đó đều là của em, em làm sẽ mau hơn."
Trưởng phòng thấy cô có lòng như vậy, không nói không rằng soạn ra năm sáu tập giấy tờ: "Nghe nói hôm nay em phải làm thư ký cho tổng giám đốc mà, còn có tinh thần chinh chiến vì phòng thị trường à?"
Cái giọng điệu châm biếm thấy ghét mười năm không đổi: "Haha.
Mười giờ mới họp mà." Tốt nhất là nên bù đầu bù cổ cho tới giờ họp để cô quên đi cơn đau trong bụng.
"Làm không xong thì chuyển cho Phước Hào, báo cáo đó cần trong ngày hôm nay để tổng hợp rồi trình cho giám đốc."
An Nhi ngó xem lịch, đã là hai lăm rồi, hèn chi cuộc họp Hội đồng cũng xếp vào hôm nay.
Cô vâng vâng dạ dạ ôm chồng hồ sơ về bàn làm việc, bắt tay vào làm với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bánh mì kẹp trứng dễ làm, dễ ăn mà cũng tạo điều kiện cho trực tràng tăng năng suất làm việc nữa.
Chưa đầy ba mươi phút mà bụng cô không những đau mà còn sôi sùng sục, cơ mông đàn hồi liên tục.
Không được rồi, phải giải quyết thôi.
Ở trong nhà vệ sinh mười phút, xong xuôi quay về làm việc.
Cách năm phút sau cô lại phải đến nhà vệ sinh mười phút, lặp đi lặp lại mấy lần.
Phước Hào đến công ty chỉ nửa tiếng đã thấy cô đi đến lần thứ ba:
"Sao thế? Trúng độc rồi hả?"
An Nhi xua tay, chạy thẳng đến nhà vệ sinh, chân muốn nhũng ra luôn.
Ngay lúc này, cô thật muốn ói bữa cơm của sếp tổng ra, thề cả đời này không bao giờ dám ăn cơm của lão nữa.
Thật là thê thảm.
Lần thứ tư, cô quyết ý mang luôn laptop vào toilet mà làm việc, Phước Hào kéo tay cô lại nói: "Coi chừng dính cứt nhé."
Mẹ kiếp, đây là lời đàn ông nên nói đấy à?
Lần nữa mò được về bàn làm việc, An Nhi rút ra một kinh nghiệm xương máu, là đừng bao giờ ăn bánh mì trứng rồi uống sữa, hậu quả sẽ khó lường.
Năm phút sau, Phước Hào quay sang nói: "Đến giờ rồi, không đi nữa à?"
An Nhi thật muốn sút cho hắn một quả vào khung thành, đánh tan hoang cái hàng tiền đạo kém duyên kia.
Đàn ông con trai ăn nói như hạch, chả trách đến giờ vẫn ế.
Công ty TN vì vụ cháy hàng mà cháy đèn sáng đêm, nhân viên trên dưới làm việc không ngừng nghĩ, các cuộc họp liên tục diễn ra, Ngọc Tư cùng với Phương Nam, tổng giám đốc của TN bàn bạc đối sách với các công ty hợp tác.
Vĩ Hoàng thì phối hợp với công an điều tra về nguyên nhân vụ cháy, cũng mất cả đêm để tìm kiếm chứng cứ.
Là con nhà nồi nên những việc thế này anh vô cùng nhạy bén, chỉ một đêm đã tìm ra được điểm đáng ngờ.
Sáng sớm Ngọc Tư mang đồ ăn sáng vào vẫn thấy anh ngồi xem giấy tờ, trên bàn bày đầy hình ảnh ba chiếc xe và ảnh cắt các camera giám sát ở bãi đỗ xe trước khi lên hàng.
"Có manh mối gì không?" Ngọc Tư đi đếm sau lưng vịnh vào vai anh.
"Trước mắt đã biết được ai là người đã châm chất cháy vào xe, còn chủ mưu thì vẫn còn phải điều tra thêm."
"Nhanh vậy à?"
Vĩ Hoàng không đáp lại cô nữa, yên tĩnh phân tích số hình ảnh kia.
"Cả đêm anh không ngủ rồi, vậy lát nữa để em đến công ty Núi thay anh."
Vĩ Hoàng dừng mắt, suy nghĩ bâng quơ vài giây rồi nói: "Anh sức dài vai rộng, một đêm không ngủ có là gì.
Trái lại là em mới cần nghỉ ngơi.
Mau về nhà ngủ một giấc đi."
Ngọc Tư thấy anh quan tâm thì vui vẻ: "Không sao, em ngủ tạm ở đây một chút cũng được." Cô đi đến chiếc ghế dài ở góc trái căn phòng, ngồi nghiêng người: "Nhưng vẫn để em thay anh đi đi.
An Nhi là bạn của em sẽ dễ nói chuyện hơn."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, không chấp nhận thương lượng: "Tuy An Nhi là người ký hợp đồng, nhưng việc này vẫn nên tìm chủ quản của họ, dựa vào cô ấy cũng chẳng giúp được gì đâu.
Anh nghĩ chuyện đơn giản như vậy em đã hiểu rồi chứ?"
"Đưa hợp đồng lớn như vậy vào tay cô ấy cũng đủ thấy ở Núi cô ấy được xem trọng thế nào.
Anh muốn tìm giám đốc của họ à?"
"Anh muốn tìm anh Phong."
Ngọc Tư ngồi thằng dậy: "Đừng nói là anh Phong, chỉ riêng trưởng phòng thị trường thôi đã khó rồi.
Em cho người liên lạc tới giờ này còn chưa thấy phía họ chịu cho lịch hẹn kìa."
"..."
"Em muốn nhờ An Nhi hẹn với giám đốc của cô ấy."
"Em đã liên hệ với cô ấy chưa?"
Ngọc Tư lắc đầu: "Vẫn chưa.
Em vẫn còn đợi chủ quản phía họ hồi đáp.
Trước mười giờ không có thì em sẽ gọi cô ấy."
Việc này càng để lâu càng khó ăn nói, công ty Núi rõ ràng muốn chỉnh anh đây mà.
"Được rồi, mười giờ anh sẽ đến đó."
Ngọc Tư thấy anh quyết tâm như vậy cũng đành ngã lưng ngủ một giấc cho rồi.
Bảy giờ sáng, Hải Vinh có cuộc hẹn với một người bạn cũ của cha anh, là người trước đây từng đầu tư vào Đại Dương, khi công ty xảy ra chuyện ông ấy cũng không thu hồi lại vốn đầu tư.
Ông Thái, chủ tịch công ty sản xuất mì Kay nổi tiếng, là một người có tính tình điềm đạm, trước nay nhìn người chỉ nhìn nội thất không nhìn mặt tiền.
Khi ông vừa đến, Hải Vinh nhiệt tình đã chạy ngay ra cửa quán chào đón: "Chú Thái, phiền chú sáng sớm thế này cháu ngại quá."
Ông Thái là người miền Bắc, phong cách nói chuyện cũng có phần khác với người miền Nam như anh: "Cái thằng, lớn tướng thế này rồi cơ à? Hồi xưa cháu còn đứng ngang vai chú, bây giờ chú phải ngước lên mới thấy được mặt cháu đấy."
Hải Vinh cười cười: "Do đi truyền thôi chú."
"Có vợ con gì chưa?"
"Dạ vẫn chưa."
"Khéo quá, chú có đứa con gái, mới ở Úc về.
Có dịp chú giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé."
"Thật ra cháu mạo muội tìm chú là để nói về chuyện làm ăn ạ."
Ông Thái cất đi vẻ tươi cười, thái độ nghiêm nghị hiện ra tức khắc: "Chú nghe nói cháu muốn xây dựng lại công ty Đại Dương đúng không?" Từ khi nghe được thông tin này ông cũng rất tò mò, phần cũng chờ đợi xem khi nào thì anh đến gõ cửa công ty mì Kay.
"Dạ đúng vậy."
Ông Thái nhìn anh chằm chằm đánh giá một lượt: "Cha cháu thất bại như vậy rồi mà cháu còn chưa sợ à?"
Hải Vinh cười trừ: "Thất bại là mẹ thành công mà chú."
Chủ tịch Thái bật cười: "Cha cháu thì nhắm về nội ngoại rồi, mẹ thành công cái gì nữa."
"Cháu nói thằng vào vấn đề nhé.
Hiện tại cháu đang